Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 163

Thấy tôi không muốn ăn lắm, anh cũng không ăn nữa, kéo tôi ra khỏi nhà hàng đến trung tâm thương mại. Từ trước đến nay, Phó Kiến Hưng luôn mua đồ như kiểu lấy mang đi.

Mặc dù tôi đi theo nhưng cũng chỉ để trang trí mà thôi, có điều thấy những thứ anh mua toàn là đồ dùng trẻ em, tôi cũng không nói nhiều, suy cho cùng cũng cần dùng đến những thứ này.

Đi hết một vòng, trời cũng tối rồi, tôi hơi mệt nên lên xe chưa được bao lâu đã ngủ mất.

Mơ màng nhận ra đã đến biệt thự rồi, chưa kịp mở mắt ra, tôi đã được anh bế lên, nằm trong vòng tay anh, tôi mở mắt.

“Về đến nhà rồi!” Anh nói.

Tôi ‘ừ’ một tiếng, anh bế tôi đến phòng ngủ, đặt tôi lên giường rồi anh vào phòng tắm ngay.

Tôi ngủ không sâu, thức rồi thì không ngủ tiếp nữa, nằm trên giường ngơ ngác nhìn trần nhà.

Phó Kiến Hưng tắm xong bước ra, lau nước trên người, xốc chăn lên nằm kế bên tôi, vòng tay qua eo tôi, ôm tôi vào lòng.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi hơi ngẩn ngơ.

Phó Kiến Hưng nhíu mày, giơ tay vén tóc con trên trán sang bên cạnh, giọng hơi trầm: “Muốn đi tắm không?”

“Không muốn di chuyển!” Tôi nhích ra, tựa vào giường, bụng dưới hơi khó chịu.

Nhưng chưa được vài phút, tôi cảm thấy càng ngày càng khó chịu.

Tôi dứt khoát ngồi dậy.

“Sao vậy?” Anh ngồi dậy theo tôi, giơ tay ấn lên bụng dưới của tôi: “Đau à?”

“Ừm!” Cũng không biết tại sao, dạo này tôi hay đau nhẹ, đi khám cũng không thấy gì, chỉ nói mọi thứ đều bình thường.

Mãi một lúc sau, tôi không ngủ được, lấy điện thoại ra xem đồng hồ thì thấy mới mười một giờ.

Tôi xuống giường, nói: “Anh ngủ trước đi, em xuống phòng khách ngồi một lúc.”

Nằm trên giường không ngủ được, lăn qua lộn lại sẽ ảnh hưởng đến anh.

Anh ôm eo tôi: “Đừng đi, cứ nằm đó, chốc nữa là ngủ được thôi.”

“Ừm!”

Vì thế căn phòng yên tĩnh trở lại, anh chỉnh đèn dịu lại, có tiếng hít thở chậm rãi, tôi nhắm mắt cố gắng đi vào giấc ngủ.

“Lúc nào cũng đau vậy sao?” Anh lên tiếng, bởi vì yên tĩnh nên giọng vô cùng rõ ràng.

Tôi gật đầu, nằm cong thành hình con tôm.

“Mai chúng ta đến bệnh viện khám thử xem!” Trong lúc nói chuyện, anh lại ôm tôi vào lòng.

Tôi lắc đầu: “Mới đi rồi!”

Cứ đến bệnh viện mãi, tôi cảm thấy không hay lắm.

Im lặng một lúc lâu, tôi nghĩ anh ngủ rồi, không ngờ anh lại lên tiếng: “Bốn tháng rồi đúng không?”

“Ừm!”

“Còn sáu tháng nữa!”

Tôi hơi mệt nên không trả lời anh, nhắm mắt chưa được bao lâu thì ngủ thiếp đi.

Cũng may ngủ thẳng đến sáng, cũng là chuyện tốt.

Tôi khẽ nhúc nhích, bất giác đè trúng người Phó Kiến Hưng, giọng anh hơi khàn: “Dậy rồi sao? Ngủ ngon không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK