Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 111

“Ai da, sao lại bị thương thành thế này?” Chị Trương dọn dẹp trong bếp nhưng luôn để ý đến tình hình bên ngoài, lúc này Phó Kiến Hưng vừa vào thì chị ấy đã vội vàng tới xem.

Tôi ngồi trên sofa, ngước mắt nhìn sang, thấy khuôn mặt đẹp trai của Phó Kiến Hưng bị thương, khóe miệng còn có vết máu, nhưng anh đứng thẳng tắp, khí thế vẫn ngời ngời.

Chị Trương vội đi tìm hòm thuốc cho anh, tôi nhìn sang rồi dời mắt, sau đó hờ hững nói với chị Trương: “Muộn rồi, tôi đi nghỉ ngơi trước đây.”

Chị Trương há miệng, cũng không tiện nói nhiều.

Lơ đi ánh mắt sâu thẳm tối sầm của Phó Kiến Hưng, tôi đi thẳng lên tầng.

Có một số chuyện, tôi càng chủ động đến gần thì lại càng có vẻ rẻ mạt. Tôi có chuyện giấu anh, anh cũng có rất nhiều bí mật chưa từng tiết lộ với tôi.

Lúc tôi ra khỏi phòng tắm thì Phó Kiến Hưng đang ở ban công hút thuốc, thân hình cao lớn đứng ở ban công, trông cô đơn và lạnh lẽo.

Tôi hờ hững nhìn qua rồi dời mắt đi, ngồi xuống trước bàn trang điểm để dưỡng da.

Một lúc lâu sau, không biết anh đã hút bao nhiều điếu thuốc rồi mới ra khỏi ban công, thờ ơ nhìn tôi rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Vốn dĩ không còn sớm nữa, tôi sấy khô tóc rồi nằm trên giường ngủ luôn.

Có lẽ sống bên nhau mà chí hướng khác nhau chính là như vậy.

Đêm hè ở Thuận Thành vô cùng yên tĩnh, côn trùng và động vật trong sân như đến chung vui, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, loang lổ sặc sỡ.

Cảm thấy cơ thể hơi khó chịu, tôi hơi nhích người, một đôi tay to ấn tôi xuống.

Tôi tỉnh lại mới phát hiện lúc này Phó Kiến Hưng đang ‘cứng’.

Tôi nheo mắt, nói: “Ngay cả lúc tỉnh tôi còn chẳng có phản ứng với anh, huống hồ là lúc ngủ say!”

Anh hơi cứng người, đôi mắt đen trở nên hung tàn trong đêm: “Cô đang trả thù tôi?”

Tôi nhắm mắt, vẫn hơi buồn ngủ: “Nói chuyện không hợp!”

“Ha!” Anh cười khẩy, hơi thô bạo nói: “Vậy là do làm ít rồi.”

Tôi cau mày, quả nhiên đằng sau lớp áo quần bảnh bao đều là sự cặn bã không đo được.

Tôi cắn môi im lặng chịu đựng, không phát ra tiếng nào.

“Chẳng phải không có phản ứng sao?” Nhận ra sự khác thường, anh cười khẩy: “Cô không phản ứng là cái cớ để từ chối tôi sao?”

Tôi không lên tiếng, để mặc anh ngang ngược.

Một lúc lâu sau anh dừng lại, mở đèn trên tủ đầu giường, chuẩn bị bế tôi vào phòng tắm như bình thường.

Nhưng lúc anh nhìn tôi thì đôi mắt đen nheo lại, bàn tay vốn đang đỡ bụng dưới của tôi hơi siết chặt.

Anh nhìn tôi, giọng khàn đặc: “Tại sao không kêu lên?”

Tôi không nói, đầu hơi choáng, cơn đau ở bụng dưới và cả máu không ngừng tuôn ra đang nói với tôi rằng, có thể con đã mất rồi.

Nói thế nào đây? Tôi hơi đau, không đau chỗ nào khác mà là trái tim tôi đau.

Cơn đau giống như bị thứ gì đó chặn cứng lại không thể thở được.

Phó Kiến Hưng xuống giường, có thể do không đứng vững nên đụng phải ghế quý phi.

Tôi không lên tiếng, cứ thờ ơ mà nhìn như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK