CHƯƠNG 105
Trên bục, Lục Hòa Nhi và Lâm Uyển ôm nhau, diễn cảnh mẹ con tình thâm. Lâm Uyển muốn thể hiện tình thương người mẹ nên quyết định để Lục Hòa Nhi quản lý 50% tài sản đứng tên bà ta. Lục Hòa Nhi tiếp tục vào công ty của Lâm Uyển để học cách quản lý.
Đồng thời, Lục Hòa Nhi cũng dọn vào Lê Viên sống chung với Lâm Uyển. Dù sao cũng là cô con gái đã mất đi lại tìm về, Mạc Tri Sính cũng lên bục. Người có quyền thế căn bản không cần nhiều lời, ông ta chỉ cần đứng bên cạnh Lục Hòa Nhi, Lục Hòa Nhi có thể đi ngang bất kể là kinh đô hay Thuận Thành.
Vẻ mặt Phó Kiến Hưng rất khó coi, nhưng ngại vì đang trong bữa tiệc nên không định tranh cãi với tôi. Anh thu lại cảm xúc, nói: “Lát nữa, cô làm bạn nhảy của tôi.”
Tôi cười lạnh: “Tổng Giám đốc Phó không sợ cô Lục… à không, bây giờ chắc là cô Mạc. Lúc này, chắc Tổng Giám đốc Phó là bạn nhảy riêng của cô Mạc, tôi không tham dự nữa.”
“Thẩm Mai Trang!” Anh nắm cổ tay tôi, bóp mạnh tới mức khiến tôi thấy hơi đau, cố nén giận nói: “Cô bớt tùy hứng đi.”
Tôi tùy hứng à?
Tôi suýt bật cười, nhìn về phía anh và gật đầu: “Phó Kiến Hưng, anh thật sự… lợi hại không phải bình thường thôi đâu!”
Tôi liếc thấy Thẩm Mạnh đang đi tới gần mình nên hất tay Phó Kiến Hưng ra, đi về phía anh ta. Có đôi khi ma quỷ còn tốt hơn thiên sứ rất nhiều.
Đôi mắt phượng của Thẩm Mạnh hơi nheo lại, nhìn tôi đi tới gần anh ta thì nhếch môi: “Mai Trang, đây là lần đầu tiên em chủ động đi về phía anh như vậy!”
Tôi bỏ qua vẻ tăm tối trong mắt anh ta, nói: “Bao giờ tôi mới có thể đi?”
“Lúc nào cũng được!” Anh ta nhún vai và nhướng mày lộ ra ý cười: “Em muốn đi đâu?”
Anh ta chỉ nói là bảo tôi cùng tới tham dự bữa tiệc với anh ta, cũng không nói gì khác, đã chứng minh chỉ cần tôi tới thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Tôi nghĩ tới đây, cụp mắt nhìn hộp quà trong tay, lại ngước mắt nhìn Lâm Uyển đã phát biểu xong.
Tôi cầm theo hộp quà đi về phía Lâm Uyển. Bà ta nhìn thấy tôi, còn cười rất tao nhã hào phóng: “Cô Thẩm, khách tới đông, nếu có chỗ nào tiếp đón không được chu đáo, mong cô thông cảm cho.”
Tôi cười nhạt, bất giác nói chuyện càng thêm xa cách nói: “Tổng Giám đốc Lâm khách sáo rồi. Đây là quà sinh nhật mà tôi chuẩn bị cho bà, chúc bà sinh nhật vui vẻ, mãi mãi trẻ trung.”
Bà ta không khỏi cười híp mắt, có thể thấy được tối nay bà ta rất vui vẻ. Bà ta nhận lấy hộp quà, nói: “Cô Thẩm, cô quá khách sáo rồi. Tôi lại nhận lời chúc của cô.”
Mạc Tri Sính vốn dẫn theo Lục Hòa Nhi đi tiếp khách, thấy tôi trò chuyện với Lâm Uyển thì ghé sát bên tai Lục Hòa Nhi nói vài câu, sau đó đi về phía tôi.
Lục Hòa Nhi nhìn tôi, ánh mắt hơi tối lại, chẳng qua lát sau đã rời đi.
Mạc Tri Sính có dáng người cao lớn, cho dù đã bước vào tuổi trung niên nhưng trên mặt vẫn còn lộ ra khí chất và vẻ nghiêm nghị. Ông ta nhìn tôi, trong đôi mắt đen láy lộ ra chút yêu mến, nói: “Cô chính là Thẩm Mai Trang?”
Tôi gật đầu, chào hỏi đúng mực: “Chào ông Mạc!”
“Ha ha!” Ông ta đột nhiên cười, nhìn Lâm Uyển bên cạnh nói: “Cô bé này thật ra hơi giống em hồi trẻ, không chỉ giống về dáng vẻ bề ngoài, ngay cả vẻ cứng rắn từ trong xương cốt này cũng rất giống em.”
Lâm Uyển gật đầu, trong ánh mắt càng thêm dịu dàng, mỉm cười nói: “Lần đầu tiên em gặp cô bé cũng có cảm giác này, nếu không phải đã xem kết quả giám định DNA, em cũng tưởng là đứa bé này.”
“Mai Trang.” Mạc Tri Sính nhìn tôi: “Tôi gọi cô như vậy được chứ?”
Tôi gật đầu, có vài điều lại hiện ra trong trí nhớ, có thể tại quá lâu nên chúng chỉ thoáng mơ hồ xuất hiện trong nháy mắt rồi biến mất, tôi cũng không nắm bắt được điều gì, chỉ duy nhất nhớ được giọng nói quen thuộc.
“Ba mẹ cô…”