CHƯƠNG 167
Đỡ Phó Kiến Hưng về phòng ngủ, thấy anh mơ màng, không nói gì chỉ cúi đầu ngây người, trông vừa giống say nhưng cũng không giống lắm.
“Dạ dày có khó chịu không?” Tôi lên tiếng, đỡ anh đang loạng choạng.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt hơi lờ mờ: “Ăn cơm chưa?”
Tôi gật đầu, không khỏi thở dài, anh như vậy sợ là đã uống nhiều hơn bình thường nên tôi đứng lên rót nước cho anh nhưng bị anh giữ lại.
Anh ấn tôi ngồi lên đùi mình, nheo mắt, hơi mơ màng: “Đi đâu?”
“Rót cho anh ly nước!” Bộ dạng này sao nhìn thế nào cũng thấy giống trẻ con vậy!
Anh gật đầu: “Anh đi với em!” Nói rồi anh đứng lên nhưng không vững nên lại ngồi xuống.
“Được rồi, ngồi im nào, em đi rót cho anh, anh đừng làm loạn nữa.” Đã vậy rồi mà còn muốn đi với tôi.
Tôi đứng lên rót cho anh ly nước, tay anh rũ xuống trông như không có xương, tôi không khỏi thở dài, đưa ly đến bên miệng anh: “Há miệng ra!”
Anh nheo mắt nhìn tôi: “Thẩm Mai Trang!”
“Ừm!” Đưa ly nước đến bên miệng anh để anh uống một hớp, tôi duỗi tay cởi quần áo cho anh nhưng bị anh đè lại: “Đừng nhúc nhích!”
“Phó Kiến Hưng, bây giờ anh nên ngủ một giấc!” Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ rồi.
Anh gật đầu, đứng lên nói: “Được, tôi về trước đây, Thẩm Mai Trang ở nhà một mình không an toàn!”
Tôi?
Anh đã uống bao nhiêu vậy?
Kéo anh về giường, tôi nâng mặt anh lên, lên tiếng: “Phó Kiến Hưng, bây giờ anh đã ở nhà rồi, anh nhìn em cho kỹ, em là Thẩm Mai Trang.”
Anh tròn mắt nhìn tôi, không còn lạnh lùng như bình thường nữa mà dịu dàng hơn, anh giơ tay vuốt ve mặt tôi, miệng cười khẽ trông quyến rũ cực kỳ: “Em đến đón anh à, chúng ta về nhà thôi!”
Xem ra là đã say lắm rồi.
“Được, chúng ta về nhà!” Nói rồi tôi đỡ anh đứng lên, chuẩn bị đưa anh đi một vòng rồi quay trở về, không ngờ anh lại kéo tôi xuống lầu, đi loạng choạng.
Anh lại dẫn tôi vào phòng ngủ chính, cứ ngỡ đã được sửa sang lại, chiếc giường bằng gỗ đàn hương trong phòng đã bị mang đi rồi, đổi thành sàn tatami, rất rộng rãi.
Trên vách tường treo ảnh cưới mà chúng tôi đã chụp lúc trước, bên cạnh giường còn có một chiếc nôi màu hồng.
Không bỏ tủ quần áo mà đổi thành một căn phòng treo đồ, không gian rộng rãi nên trông rất thoải mái.
Ban nãy tôi chỉ lo xem phòng trẻ em nên không quan tâm đến phòng ngủ chính.
Anh kéo tôi đi một vòng, nhìn tôi cười ngốc nghếch: “Em có thích không?”
“Ừm!” Bình thường tính anh lạnh lùng, tông màu này chủ yếu được thiết kế cho tôi.
Đúng là anh đã uống khá nhiều nên đi vòng vòng trong phòng ngủ chính được một lúc thì ngã lên giường ngủ thiếp đi.
Thứ hai.
Ngày đi làm, Phó Kiến Hưng luôn dậy rất sớm, tôi cũng không có gì làm nên đến công ty với anh.
Hàn Sương nghỉ ngơi vài ngày, gặp lại cô ấy, sắc mặt cô ấy đỡ hơn nhiều, trông có vẻ như đã bình tĩnh lại rồi.
Thấy tôi, cô ấy cười nói: “Giám đốc, tôi muốn nói chuyện với cô!”