CHƯƠNG 61
Trên đời này làm gì có thông mình sáng suốt, chẳng qua là kinh nghiệm được tích lũy từ từ sau những lần âm thầm cắn răng chịu khổ mà thôi.
Trở lại văn phòng, Hàn Sương hẹn tổng giám đốc của Tín Thích cùng nhau ăn tối, về chuyện tối hôm qua, tôi không nói với ai cả, chỉ đè nén trong lòng.
May là công ty rất lớn, nếu không có gì đặc biệt thì tôi không cần phải gặp Phó Kiến Hưng. Tôi không nghĩ về việc tiếp theo anh sẽ giải quyết chuyện của chúng tôi như thế nào, điều duy nhất tôi có thể làm là làm việc thật tốt.
Sau một ngày bận rộn, cuối cùng đã đến lúc tan làm, Hàn Sương cầm túi xách bước vào văn phòng và nhìn tôi: “Giám đốc Thẩm, buổi tối cô ăn cơm với tổng giám đốc của Tín Thích, cô có cần tôi qua đó không?”
Tôi ngẩn người một lúc mới nhớ ra cuộc hẹn, thấy cô ấy có vẻ vội vàng như đang có chuyện gì, tôi lắc đầu nói: “Không cần, cô gửi địa chỉ cho tôi, lát nữa tôi sẽ tự đi!”
Cô ấy cười nói: “Cảm ơn giám đốc Thẩm, tôi đã gửi địa chỉ qua điện thoại cho cô rồi.”
Tôi gật đầu, chống cằm híp mắt nhìn cô ấy nói: “Cô yêu đương rồi à?” Hàn Sương cũng không còn trẻ nữa, đã đi theo tôi hai năm rồi, hình như luôn không có động tĩnh gì, sao gần đây mặt lại ửng hồng rồi.
“Làm gì có ạ! Chỉ là buổi tối tôi hẹn với một người bạn học cũ, nói rằng gặp mặt một lát, cho nên…” Nói thì nói như vậy, nhưng cô bé này đã đỏ mặt rồi.
Tôi gật đầu mà không nói gì nữa, ý bảo cô ấy ra ngoài!
Con người ấy mà, không thể giấu được việc thích ai đó, miệng không nói ra nhưng sẽ thể hiện qua ánh mắt.
Sau khi thu dọn bàn làm việc, tôi trực tiếp lái xe đến địa chỉ mà Hàn Sương gửi cho tôi, tôi vốn tưởng rằng tổng giám đốc của Tín Thích sẽ là một người đàn ông trung niên.
Sau khi gặp, tôi vô cùng sửng sốt, không ngờ là Trần Huynh – một đứa nhóc mới ngoài hai mươi.
“Thẩm Mai Trang?” Nhìn thấy tôi, Trần Huynh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn tôi rồi nhướng mày nói.
Tôi mỉm cười: “Tổng giám đốc Trần?”
“Chị gọi tổng giám đốc Trần gì chứ, nghe già lắm, tôi tên là Trần Huynh.” Trần Huynh dáng người cao ráo, mặt mày thanh tú. Khi nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ để lộ hai má lúm đồng tiền nhỏ trên má, rất đáng yêu, nhưng trong đôi mắt trong sáng của anh ta lại hiện lên vài phần hiểu đời mà độ tuổi này không nên có.
Xem ra đứa nhóc này cũng có chút bản lĩnh.
Bước đến trước bàn rồi ngồi xuống, Trần Huynh nhìn tôi cười đáng yêu nói: “Chị muốn ăn gì, tôi gọi cho chị.”
Vừa mở mồm đã gọi chị, đúng là không khách sáo chút nào.
“Tôi không kén ăn!” Tôi trả lời anh ta rồi đặt chiếc túi trong tay sang một bên, nâng mắt nhìn anh ta gọi đồ ăn.
Anh ta lưu loát gọi vài món, sau đó thản nhiên chống cằm liếc mắt nhìn tôi: “Chị à, chị xinh đẹp hơn tôi tưởng tượng rất nhiều!”
Tôi nhướng mày nói: “Tín Thích là công ty của cậu à?” Có nhìn thế nào thì tôi cũng thấy đứa nhóc này có thể mới chỉ khoảng hai mươi ba tuổi thôi, mặc dù Tín Thích không phải là một công ty lớn, nhưng được Phó Kiến Hưng coi trọng thì chắc chắn là không tầm thường, tôi rất ngạc nhiên khi một đứa nhóc lại quản lý một công ty lớn như vậy.
Anh ta mềm nhũn nằm bò ra bàn, có chút chán nản nói: “Đúng vậy, hồi học đại học chán quá nên em thành lập Tín Thích chơi cho vui.” Nói đến đây, anh ta liền nghiêng đầu nhìn tôi nói: “Chị, chúng ta nói chuyện khác đi?”