CHƯƠNG 106
“Ba mẹ!” Mạc Tri Sính vốn định nói lại bị Lục Hòa Nhi ngắt lời. Cô ta cầm ly rượu sâm banh, đi giày cao gót bước tới với dáng vẻ tao nhã, nhìn Lâm Uyển và Mạc Tri Sính nói: “Chú Trần nói có việc muốn nói với ba mẹ, chú ấy đang chờ ba mẹ ở trên tầng hai.”
Mạc Tri Sính và Lâm Uyển thoáng ngây người, ngập ngừng nhìn về phía tôi nói: “Cô Thẩm, thật ngại quá, chúng tôi có việc bận phải đi trước, cô cần gì cứ nói với Hòa Nhi nhé.”
Hai người nói xong lại đi lên tầng hai.
Còn lại tôi và Lục Hòa Nhi đối diện nhau.
“Cô Thẩm, chúng ta nói chuyện chứ?” Lục Hòa Nhi nói, trong đôi mắt đen láy có phần ngạo mạn.
Trong biệt thự rất đông người qua lại, có người tôi quen, có người lạ. Tâm trạng tôi thật sự không tốt, không muốn để ý tới cô ta cũng là thật.
Tôi thở dài, nói: “Cô Lục có thể đứng xa tôi ra một chút được không? Chúng ta chẳng có gì để nói cả.”
“Đây là chỗ của mẹ tôi, cô Thẩm định bảo tôi đi xa tới đâu?” Trong miệng cô ta thốt ra lời này đầy vẻ châm chọc.
Tôi bật cười: “Cũng đúng, tôi thật sự quên mất, bây giờ cô không phải Lục Hòa Nhi mà là Mạc Hòa Nhi.”
Tôi khựng lại một chút rồi cười nhạt: “Nếu là chỗ của cô, vậy tôi tránh xa một chút, dù sao cũng được chứ?”
“Thẩm Mai Trang, cô muốn thế nào mới chịu rời xa Kiến Hưng?” Lục Hòa Nhi cản đường đi của tôi: “Kiến Hưng là con cưng của trời, chỉ có người cũng đứng trên đỉnh kim tự tháp mới có tư cách sóng vai với anh ấy. Thẩm Mai Trang, cô biết rất rõ, cô không xứng!”
“Không xứng à?” Tôi nhìn cô ta chẳng biết từ lấy đâu ra tự tin như vậy, khẽ cười: “Tôi xứng với người đàn ông này hai năm, sao bây giờ lại không xứng chứ? Chỉ bởi vì cô từ đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa biến thành con gái của nữ đại gia thì có tư cách xứng đôi với người trên kim tự tháp kia, cho nên tôi lại không xứng nữa?”
“Thẩm Mai Trang, anh ấy không yêu cô, cô mặt dày mày dạn ở lại bên cạnh anh ấy có ý nghĩa sao?”
Tôi nhướng mày: “Có!” Tôi khẽ cười ra tiếng: “Ít nhất bất kể anh ta đi xa tới mức nào, bất kể cô yêu ai đến chết đi sống lại, chỉ cần tôi là vợ của anh ta, anh ta sớm muộn vẫn sẽ quay lại bên cạnh tôi, để con tôi quang minh chính đại gọi anh ta là ba.”
“Thẩm Mai Trang!” Sắc mặt cô ta rất khó coi: “Đây là cuộc hôn nhân mà cô muốn sao? Cô cần gì, tôi đều có thể cho cô. Tôi chỉ có một yêu cầu là rời khỏi Kiến Hưng, được chứ?”
Cô ta nói những lời này thật thấp hèn. Nếu là bình thường, tôi đại khái sẽ cảm thấy cô ta rất yêu Phó Kiến Hưng. Nhưng lúc này, tôi cảm thấy cô ta thật đáng thương. Cô ta không phải yêu Phó Kiến Hưng mà chỉ là tiếc nuối vì không có được.
Nếu trong lòng con người giữ lại tiếc nuối, qua thời gian lâu dài sẽ biến thành chấp niệm, đã không liên quan đến tình cảm nữa.
Tôi không khỏi bật cười, híp mắt nhìn cô ta: “Lục Hòa Nhi, tôi rất tò mò, cô có thật sự yêu Phó Kiến Hưng không, hay cô chỉ vì không có được mà thôi. Cái mà cô gọi là tình yêu từ hai phía chẳng qua cũng chỉ có vậy.”
Lục Hòa Nhi là một người rất kiêu ngạo, vì tránh mất hình tượng, cô ta cố gắng duy trì sự bình tĩnh, ép giọng xuống thật thấp: “Cô dựa vào đâu mà nghi ngờ tình cảm của chúng tôi? Rõ ràng cô mới là người thứ ba.”
Tôi nhướng mày: “Cô từng thấy người thứ ba nào danh chính ngôn thuận như tôi chưa?” Tôi nói đến đây lại không khỏi ngập ngừng: “Đúng rồi, có phải Phó Kiến Hưng đã bắt đầu không muốn động vào cô? Cô có biết tại sao không?”