Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 151

Tôi cười: “Vậy tức là tôi tự khiến mình tổn thương à?”

“Mai Trang, em cố chấp thế này không tốt cho em.” Anh ta hơi mất kiên nhẫn: “Cả Mạc Tri Sính và Lâm Uyển đều không phải là kẻ lương thiện gì, lần trước em và họ nói chuyện và tan rã trong không vui, em tưởng họ cứ thế mà bỏ qua sao. Có thể em không e ngại bọn họ, nhưng em nghĩ đến đứa bé trong bụng mình chưa?”

Tôi sững sờ, bất ngờ nhìn anh ta: “Anh theo dõi tôi à?”

Anh ta nhíu mày: “Không phải, là bảo vệ em!”

“Haha!” Tôi cười: “Cảm ơn sự bảo vệ của anh!”

Nếu không lái xe được thì tôi tự đi bộ.

Tay tôi bị anh kéo lại: “Em cố chấp thế thì sẽ tự hủy hoại mình đấy!”

Vốn dĩ tâm trạng tôi cũng không tốt rồi, giờ bị anh ta kéo nên trong lòng rất bực mình, quay đầu lại nhìn anh ta và nhấn mạnh: “Tôi hủy hoại mình cũng tốt hơn anh hủy hoại tôi chứ nhỉ? Tại sao anh không thể tha cho tôi? Khó khăn lắm tôi mới tìm được những nguồn sáng trong cuộc sống, sao anh lại muốn hủy hoại? Thẩm Mạnh, kéo tôi vào địa ngục thì anh được lợi gì hả?”

Có vài kí ức tôi đã quăng đi lâu lắm, cũng đã quên từ lâu rồi, nhưng khi Thẩm Mạnh xuất hiện, có vài thứ bắt đầu rạn ra và bắt đầu lộ ra.

Nó trần trụi khiến người ta nhìn mà khó chịu.

Hai mươi lăm năm trước, trong con hẻm ở trên đường lớn của Hoài An, một bà cụ lẻ loi một nửa đời người nhặt được một bé gái. Bé gái mới hai tháng tuổi, nhưng chắc vì bị bỏ lại lâu nên cô bé đói bụng sôi sùng sục, chỉ có thể dùng tiếng khóc để bày tỏ sự đói bụng của mình.

Bà cụ là người lương thiện, thấy cô bé đáng thương nên ôm về nhà và đút nước đường, rồi quấn cho cô bé bằng một chiếc chăn mới. Vốn dĩ bà muốn ôm đứa bé này đến đồn công an.

Nhưng đã đi nhiều lần mà công an cứ nói tạm thời Hoài An không có trại trẻ mồ côi, cũng không thể để một đứa bé ở đồn công an được, sẽ ảnh hưởng đến công tác.

Sau đó bà cụ đưa đứa bé này về nhà và nuôi dưỡng. Bà là một người làm nông nên thu nhập không nhiều, vốn dĩ nuôi mình thôi cũng đã rất khó khăn, giờ thêm một đứa bé nên càng khó khăn hơn nữa.

Cũng may có một nhà đầu tư đầu tư một nhà máy lớn ở huyện Hoài An, Hoài An quá nhỏ nên nhân công không nhiều. Để tuyển người làm, chỉ cần có thể làm việc được thì dù là người lớn hay con nít đều có thể vào làm.

Vậy nên tuy bà đã sáu mươi nhưng cũng vào nhà máy làm việc, làm mười lăm năm. Mười lăm năm sau, cô bé cũng đã mười lăm tuổi, đã có thể giúp bà làm việc.

Nhưng lúc này bà cụ đã bảy mươi lăm tuổi rồi, mười lăm năm qua bà làm lụng ngày đêm, sức khỏe vốn dĩ không được tốt giờ cũng đã vô cùng yếu.

Cô gái lại sắp lên cấp ba, để có tiền cho cô gái có thể học cấp ba nên bà cụ đưa con riêng của nhà đầu tư về nhà.

Thế này thì nhà đầu tư sẽ cho bà cụ một khoản tiền, nhân tiện phụ trách luôn phần học phí của cô bé.

Cô gái đó là tôi, còn con riêng của nhà đầu tư đó là Thẩm Mạnh.

Tôi không biết tên thật của anh ta là gì, tôi chỉ biết khi anh ta và bà ngoại đến viện, bà ngoại nói anh ta tên là Thẩm Mạnh.

Sự xuất hiện của Thẩm Mạnh đã phá vỡ sự đẹp đẽ trong viện. Anh ta phản nghịch, hung ác. Ban đầu, anh ta vốn chỉ phá hoại trong viện, lén lút nhốt tôi trong hầm, đẩy tôi xuống hồ.

Những chuyện này đều không có gì lớn lao cả, mỗi lần tôi đều thương tích đầy mình, sau đó anh ta sẽ đi thông báo cho bà ngoại đến tìm tôi, cho nên dù anh ta có xấu xa như thế nào, bà ngoại đều sẽ mặc kệ anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK