Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 81

Bên kia truyền đến giọng cười trầm thấp: “Nói lời ngốc nghếch gì vậy! Mấy ngày nữa cô đi công tác tôi sẽ đi cùng cô, còn có người chăm sóc.”

Tôi ngơ ra, có hơi ngại nói: “Anh đi chỉ vì tôi hay là…”

“Đừng nghĩ nhiều, tôi cũng có việc.”

Hơ hơ… “Được, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc!” Tôi nói, cảm thấy yên tâm hơn nhiều, Trình Quyết Phong là một người bạn không tệ, làm việc có chừng mực, chu đáo.

Cúp máy, tôi mệt mỏi nằm rạp xuống bàn, tính toán thời gian, đứa bé này cũng được hai tháng rồi.

Vốn định li hôn với Phó Kiến Hưng, giải quyết xong chuyện của công ty sẽ rời khỏi Thuận Thành, nhưng người tính không bằng trời tính, đi đến bước đường này, tôi có chút mơ màng.

Nếu Phó Kiến Hưng thật lòng thích đứa bé này, tôi giữ lại cũng không phải một lựa chọn tệ, còn về sự tồn tại của Lục Hòa Nhi, tôi đã chịu đựng hai năm rồi, những ngày tháng tồi tệ đó đã trôi qua rồi, sau này có đứa bé ở bên tôi, cuộc sống của tôi còn có thể tệ đến đâu được nữa?

So với việc đứa bé không có tình thương của ba, tôi chịu chút ấm ức thì có tính là gì chứ.

Nhưng những thứ này, đè nén càng sâu, lúc bùng nổ sẽ càng khiến người ta dễ sụp đổ.

Mấy ngày tiếp theo trời đều đổ mưa lớn, mỗi khi đến mùa này, sẽ có một bộ phận của Thuận Thành bị lụt, vì muốn thực hiện chủ nghĩa nhân đạo, mấy ngày này công ty đều cho tan làm sớm hơn bình thường một chút.

Biết Phó Kiến Hưng sẽ không để mặc Lục Hòa Nhi sợ sấm chớp mà không quan tâm đến, nên mấy ngày này anh đều sẽ không về biệt thự, vậy nên tôi cũng không về đó, ở chung cư Vân Đồng ít nhất còn có Mộng Thu ở bên.

Vì chuyện đá khoáng lam tinh, Mộng Thu gần như không còn đi quán bar nữa, bắt đầu ở nhà nghiên cứu bữa ăn cho tôi, có cô ấy ở đây, tôi sống cũng khá ổn.

Chỉ là, sau khi nghĩ thông suốt một vài chuyện gì đó, tinh thần con người ta sẽ bị ảnh hưởng, tôi không còn trông chờ Phó Kiến Hưng đến thăm tôi nữa, nhưng tôi sẽ thường xuyên ngồi ngây ngốc một mình.

Có lúc ngồi lâu quá, tôi sẽ vô cùng khó chịu, Trình Quyết Phong kê cho tôi không ít thuốc, dặn dò tôi nhớ phải ăn uống đầy đủ, nhưng tôi cứ luôn quên việc uống thuốc, nếu không phải Mộng Thu nhắc nhở, tôi sẽ thường xuyên quên mất chuyện này.

Một tuần liền, những cơn mưa như trút nước cuối cùng đã dừng lại, Thuận Thành cũng bắt đầu xuất hiện ánh nắng.

Kiểm toán của Phó thị đã bắt đầu rồi, tôi cũng bận rộn với chuyện của Hoa Việt, Mộng Thu nói muốn đi du lịch vài ngày, dạo chơi đâu đó.

Tôi biết trong lòng cô ấy có tâm sự, chuyện đá khoáng lam tinh, nếu không phải có cục trưởng Trần giúp đỡ, chỉ sợ là cô ấy sẽ bị tuyên án mười mấy năm tù rồi.

Cô ấy phẫn uất, nhưng chỉ có thể đè nén trong lòng, cho dù biết là do Lục Hòa Nhi làm, cô ấy cũng không thể làm gì, Phó Kiến Hưng còn bảo vệ cô ta một ngày, người khác sẽ không thể làm gì cô ta một ngày.

Vì vậy, Mộng Thu không vui, muốn ra ngoài dạo chơi, tôi cũng có thể hiểu được.

Cô ấy đi rồi, đương nhiên tôi không thể tiếp tục ở lại chung cư Vân Đồng nữa, đành phải quay về biệt thự, ít nhất trong biệt thự còn có chị Trương, có người ở cùng, không đến mức chỉ có một mình tôi lẻ loi.

Giải quyết xong chuyện công ty, tôi lái xe về biệt thự, không ngờ lại trung hợp thấy Lục Hòa Nhi xuất hiện trước cổng biệt thự.

Cô ta mặc một chiếc váy dài tay màu xanh thiên thanh, đứng bên cạnh chiếc xe Jeep đen của Phó Kiến Hưng, vóc dáng cô ta mảnh khảnh, cao ráo, đứng dưới ánh chiều tà đẹp như một bức tranh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK