Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 40

Nhìn những chiếc ly đầy rượu trên bàn, tôi nhướng mày. Bàn tay bất giác xoa lên bụng dưới của mình, lòng thầm cầu nguyện: “Bé con, con phải kiên trì chịu đựng nhé.”

Tôi cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống hết cả ly rượu đầy, nhưng mới uống được vài ngụm thì dạ dày tôi đã cuồn cuộn.

“Ọe.” Tôi không kìm được cảm giác buồn nôn nên chạy về phía nhà vệ sinh, bám vào bồn cầu, bắt đầu nôn ra.

Trình Quyết Phong đi theo tôi, anh ta giúp tôi vuốt lưng và nói: “Cô tỏ ra yếu đuối trước mặt Kiến Hưng đi, cô là vợ cậu ấy, cậu ấy sẽ không để Cao Nghĩa làm loạn đâu.”

Tôi cười khẩy, tôi đâu phải Lục Hòa Nhi mà chỉ cần làm nũng rơi vài giọt nước mắt là có thể khiến mấy người đàn ông nghe theo răm rắp.

Tôi không đáp lời anh ta mà chỉ nói: “Có thuốc gì có thể giảm bớt sự tổn hại đối với thai nhi không?”

Anh ta gật đầu: “Nhưng suy cho cùng thì cũng là thuốc, ít nhiều cũng sẽ có hại.”

“Không sao đâu, lát nữa phiền anh đưa cho tôi một ít.”

Sau đó tôi đứng dậy, ra khỏi nhà vệ sinh. Kiều Cao Nghĩa đã chọn bài hát trên màn hình lớn, hát câu được câu không. Thấy tôi quay lại, anh ta híp mắt nói: “Thế nào, mới có một ly mà đã không chịu được nữa à?”

Tôi chả thèm để ý đến anh ta mà chỉ nhìn bàn rượu, ngoài một ly tôi vừa uống ra thì những ly còn lại vẫn được đặt ở nguyên đó.

Phó Kiến Hưng và Lục Hòa Nhi đang ngồi dính sát vào nhau, không biết Lục Hòa Nhi nói gì với anh, chỉ thấy anh gật đầu với vẻ mặt hờ hững.

Trông thấy tôi, đôi mắt màu đen của anh tối lại, sau đó lạnh nhạt rời mắt sang chỗ khác.

Trong lòng tôi ngột ngạt đến khó chịu, tôi bước đến bên bàn, nhìn Kiều Cao Nghĩa và nói: “Hi vọng anh Kiều đừng nuốt lời!”

Nói xong, tôi nâng ly rượu đầy lên, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn mà uống hết mấy ly. Tửu lượng của tôi vốn đã không tốt, lúc uống đến ly thứ ba thì phần bụng dưới của tôi đã đau âm ỉ.

Trình Quyết Phong đè bàn tay đang nâng ly rượu của tôi xuống, nhìn Phó Kiến Hưng và nói: “Kiến Hưng, bây giờ cô ấy vẫn là vợ cậu, cậu biết rõ cơ thể của cô ấy như thế nào, đến lúc xảy ra chuyện gì thì cậu hối hận cũng không kịp đâu!”

“Anh buông tôi ra!” Tôi đã hơi chóng mặt, lúc này trong lòng tôi ngập tràn sự tức giận và nỗi ấm ức. Tôi đẩy Trình Quyết Phong ra, vươn tay cầm một ly rượu lên.

Nhưng tôi đột nhiên bị ai đó ngăn lại, rồi bị kéo vào trong lồng ngực quen thuộc. Kiều Cao Nghĩa nhìn Phó Kiến Hưng, khó hiểu nói: “Anh ba, anh?”

“Cô ta là vợ tôi, tôi sẽ uống nốt phần còn lại!” Nói xong, anh tiếp tục uống hết chỗ rượu còn lại. Lục Hòa Nhi nhìn anh, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

Bụng tôi rất khó chịu, liên tục muốn nôn. Vì đang bị Phó Kiến Hưng ôm, không giãy ra được nên tôi đành phải dùng chút ý thức còn sót lại để cố nhịn.

Không biết Phó Kiến Hưng đã uống bao nhiêu rượu, Lục Hòa Nhi đột nhiên đứng dậy, nhìn Kiều Cao Nghĩa và nói: “Anh đưa em về đi!”

Có thể nghe ra sự tức giận và ấm ức trong giọng nói của cô ta.

Kiều Cao Nghĩa nhìn Phó Kiến Hưng bằng vẻ mặt phức tạp, hơi hé miệng nhưng nhất thời không biết nên nói gì, sau đó anh ta dứt khoát rời đi cùng Lục Hòa Nhi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK