Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 78

“Sao không nói gì?” Cả người anh dính về phía tôi.

Môi mỏng như chuồn chuồn nước rơi trên trán tôi, sau đó…

“Vì sao không về nhà?” Vừa nói, anh vừa cắn môi tôi một cái, giọng nói khô khốc: “Trốn ở đây làm gì?”

“Phó Kiến Hưng, anh thả tôi ra!” Tôi chưa từng thấy cái người này mặt dày, không biết xấu hổ như này. Một giây trước còn nâng niu Lục Hòa Nhi trong tay, một giây sau đã lên cơn ở chỗ này.

Cơ thể bị anh đè lại, anh nói nhỏ: “Cô cảm thấy bây giờ tôi còn có thể buông ra không?”

Tôi…

Nếu là bình thường, e là tôi cũng theo anh làm bậy. Nhưng từ lần trước về sau, mỗi lần anh chạm vào tôi, tôi gần như không cách nào đáp lại.

Ngón tay anh từ từ duỗi xuống dưới, phát hiên tôi không có phản ứng, lông mày anh tuấn nhíu lại, sau đó bế tôi đặt ngồi lên tủ giày.

Thấy anh luồn tay vào trong quần áo, tôi vội vàng chặn anh lại: “Phó Kiến Hưng, đừng tốn công nữa. Hình như tôi thật sự không có phản ứng với anh nữa.”

Tôi cũng không biết tại sao lại thế này. Có nhiều thứ, bề ngoài nhìn sóng yên biển lặng, thật ra có lẽ đã thủng trăm ngàn lỗ.

Anh nhíu mày, trong con ngươi tỏa ra tia sáng lạnh: “Không có phản ứng với tôi?”

Tôi hé miệng, lại không nói được câu gì.

Anh đột nhiên nắm tay tôi, kéo tôi vào phòng tắm. Để tôi dưới vòi hoa sen, sau đó mở van nước, không kiêng dè mà xối nước lạnh lên người tôi.

“Phó Kiến Hưng, anh đang làm gì đấy?” Tôi vội né đi: “Anh muốn làm gì? Nếu như anh có nhu cầu thì tìm Lục Hòa Nhi đi, để cô ta thỏa mãn anh là được. Anh ở đây gây khó dễ một người phụ nữ đang có thai làm gì?”

Người một lòng hướng về Lục Hòa Nhi là anh, bảo vệ Lục Hòa Nhi trong lòng bàn tay cũng là anh. Đã vậy thì vì sao không thể để tôi được ở một mình chữa lành vết thương, cứ phải chạy tới tra tấn tôi mới được?

Phó Kiến Hưng dừng tay kéo khóa kéo lại, vốn đang trên đà căng thẳng đột nhiên ngừng. Im lặng hồi lâu, anh tắt vòi hoa sen, cơ thể cao lớn lùi về sau mấy bước, cũng kéo dãn khoảng cách với tôi.

Tôi không nhìn anh, cơ thể vốn chẳng có bao nhiêu sức lực, anh vừa thả tay ra, tôi đã trượt xuống ngồi dưới đất.

Có lẽ sau mấy ngày oi bức, bên ngoài đột nhiên có tiếng sấm, mưa bắt đầu nặng hạt.

Trong phòng tắm yên tĩnh đến đáng sợ, tôi vốn tưởng Phó Kiến Hưng tức giận, nhưng một lát sau mới phát hiện không phải.

Anh tỉnh táo lại, sửa sang lại quần áo trên người, sau đó nhìn tôi nói: “Cô nghỉ ngơi cho tốt đi!”

Sau đó thì quay người rời đi.

Cảm xúc chẳng biết tại sao tới, chẳng biết tại sao đi.

Lúc Mộng Thu tiến vào, tôi vẫn ngồi ngẩn người trong phòng tắm. Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của tôi, cô ấy gào to: “Thẩm Mai Trang, cậu không muốn sống nữa hay sao mà biến mình thành thế này? Cậu không thương bản thân thì cũng phải nghĩ cho đứa trẻ trong bụng chứ!”

Tôi được cô ấy đỡ ra khỏi phòng tắm. Tôi ngoan ngoãn ngồi trên giường mặc cho cô ấy lau tóc cho mình.

Hồi lâu sau, tôi lên tiếng hỏi Mộng Thu: “Cậu nói xem, một người đàn ông sẽ yêu người phụ nữ vì đứa con chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK