CHƯƠNG 153
Sự mất tích của Thẩm Mạnh là do người Thành phố K đến, nghe nói là người của bên nhà đầu tư, hình như là đến nhận cháu trai.
Về sau, tôi cũng không nghe thấy tin tức về anh ta nữa.
Tôi và Mộng Thu ở Thuận Thành, vừa làm thêm vừa học, còn phải đến bệnh viện chăm sóc bà ngoại. Trị liệu hóa chất gần ba năm, bà ngoại cũng sắp không chống đỡ nổi nữa, tiền bán nhà cũ đã sớm tiêu hết sạch.
Tôi vừa học vừa kiếm tiền, hoàn toàn không có cách nào cầm cự được. Tôi đã nảy ra ý định bỏ học, bà ngoại vì chuyện này mà giận một thời gian dài, sau đó mới có chuyện bà đi tìm ông cụ Phó.
Bà ngoại nói, bà và ông cụ Phó quen biết nhau nhiều năm, đợi đến khi bà mất, bà sắp xếp giao tôi cho ông cụ Phó, như vậy bà cũng yên tâm.
Sau đó chưa đến một năm, bà ngoại kết thúc sự đau khổ của việc trị liệu bằng hóa chất, bà từ chối việc trị liệu tiếp, không bao lâu sau thì mất.
Sau khi tốt nghiệp đại học, ông cụ Phó bảo tôi kết hôn với Phó Kiến Hưng.
Quá trình diễn ra rất sơ sài, qua loa nhưng lại là ký ức duy nhất tôi trải qua trong hai mấy năm. Thẩm Mạnh trong đoạn ký ức này là một nỗi ám ảnh, khiến người ta vừa căm hận vừa khiếp sợ.
Tôi ghét Thẩm Mạnh, càng không muốn ở chung một chỗ với anh ta nên đã nhích khỏi anh ta, muốn rời đi, không muốn bị anh ta ôm từ phía sau.
“Mai Trang, nếu em đã trở về thì không còn lý do để rời đi nữa!”
Giãy giụa mấy cái, tôi vẫn không thoát nổi anh ta. Tôi nhíu mày, nói: “Thẩm Mạnh, tôi không muốn gặp anh, bắt đầu từ lúc anh xuất hiện, trong lòng tôi đã biết rõ.”
“Không sao, chúng ta có thể từ từ.” Nói xong, anh ta rời khỏi người tôi, nhìn tôi nói: “Em muốn thứ gì, anh đều có thể cho em.”
“Mạng của cả nhà chủ nhiệm Lý, anh có thể cho tôi không?” Tôi lên tiếng. “Nhiều năm qua đi như vậy rồi, nếu anh không xuất hiện, tôi có thể đã sớm quên đi khoảng thời gian đó rồi. Nhưng Thẩm Mạnh à, anh vừa xuất hiện là tôi bỗng nhớ lại, tôi không dám bảo đảm tôi vẫn có thể giữ kín như bưng chuyện này.”
Trái lại, anh ta chỉ cười, vẫn lạnh lùng theo thói quen: “Em cảm thấy bây giờ em đi đến cục cảnh sát sẽ có tác dụng ư? Xác chết đã hóa thành tro bụi rồi, em cho rằng cảnh sát có thể điều tra ra gì? Ngoài ra, em thật sự cho rằng Lý Mộng Thu có thể yên ổn sống tiếp ư? Cô ta có thể thoát khỏi kiếp nạn năm đó, nhưng không có nghĩa là anh sẽ tha cho cô ta.”
“Anh đã hại chết ba mẹ cô ấy rồi!” Cảm xúc của tôi hơi kích động: “Thẩm Mạnh, anh rõ ràng biết lỗi sai vốn không ở họ, những năm qua anh không hề cảm thấy cắn rứt lương tâm ư?”
“Cắn rứt lương tâm?” Anh ta cười lạnh: “Đó là đúng người đúng tội!”
Nói xong, anh ta đến gần tôi, bờ môi mỏng cong lên: “Nhà anh tan cửa nát nhà, dựa vào cái gì mà để họ sống yên ổn?”
Tôi cúi đầu, siết chặt nắm đấm. Tôi quên mất Thẩm Mạnh là một kẻ hoang tưởng, anh ta hoàn toàn không nghe lời bất kỳ ai, tâm lý của anh ta đã vô cùng bệnh hoạn.
Đè nén nỗi tích tụ trong lòng, tôi thử đẩy anh ta ra, nhưng sức lực giữa nam và nữ vẫn có sự chênh lệch, tôi không cách nào đẩy anh ta được.
Trong lúc giằng co, một tiếng phanh xe dồn dập bất chợt truyền đến. Tôi còn chưa kịp quay đầu lại thì đã nghe thấy một tiếng rên đau đớn, ngay sau đó Thẩm Mạnh vốn đang ôm lấy tôi bỗng thả tôi ra, tôi lập tức rơi vào một vòng ôm rộng lớn…