CHƯƠNG 136
Nhìn cô ấy hồi lâu, tôi thở dài: “Hàn Sương, tôi tự cho rằng mình đối xử với cô không đến nỗi nào, từ khi cô vào công ty đến nay, cho dù có xảy ra chuyện gì, tôi luôn nghĩ làm sao để giúp cô có được đãi ngộ tốt nhất đầu tiên.”
Im lặng hồi lâu, những lời phía sau tôi không nói nữa, chỉ nhìn cô ấy nói: “Phó Thị kiểm toán là việc lớn của hai công ty, trong thời gian này, bất luận là AC xảy ra chuyện, hay là Phó Thị xảy ra chuyện, bất kỳ ai ở AC đều khó mà thoái thác.”
“Giám đốc, tôi…”
Không cho cô ấy cơ hội nói, tôi lên tiếng: “Tài liệu kiểm toán cô cầm về đi, xác nhận không có vấn đề gì thì đưa đến văn phòng Tổng giám đốc, đợi anh ta đối chiếu kết quả, nói với AC, muốn hợp tác là chuyện lâu dài, không phải ngày một ngày hai, đương nhiên, nếu như việc này chỉ là vấn đề giữa cô và bên AC, vậy thì đơn giản hơn nhiều rồi, làm phiền cô tự mình xử lý cho tốt. Đừng để vấn đề lên đến mức lãnh đạo của hai công ty phải ngồi xuống thảo luận việc này.”
Nói xong, tôi bảo cô ấy ra ngoài, tôi không phải tên ngốc, mảng kiểm toán này tôi chưa từng tiếp xúc, Phó Kiến Hưng nhìn ra được vấn đề.
Anh không trực tiếp trách tôi, mà là tìm Kiều Cao Nghĩa, chứng tỏ việc này phần lớn liên quan đến Kiều Cao Nghĩa, nghi kỵ, hãm hại lẫn nhau ở nơi làm việc là chuyện bình thường.
Hơn nữa trước nay Kiều Cao Nghĩa vẫn không vừa mắt tôi, anh ta muốn ở giữa giở chút thủ đoạn, cuối cùng xảy ra vấn đề, muốn loại trừ tôi khỏi công ty cũng không phải việc khó.
Hàn Sương là người của tôi, phần lớn công việc tôi đều giao cho cô ấy làm, chỉ cần cô ấy có mục đích riêng, thì việc tôi rời khỏi công ty chỉ là sớm muộn.
Tôi hiểu tính cách Hàn Sương, cô ấy có thể bị dụ dỗ, ngoại trừ tình cảm ra, những cái khác rất khó.
Hôm đó gặp Lục Tiến chỉ là ngoài ý muốn, cũng là trùng hợp, liên tưởng mấy việc với nhau, lại thử Hàn Sương, cơ bản có thể đoán ra được 8, 9 phần.
Vốn tôi cũng chẳng có việc gì, lại thêm việc tâm trạng tôi hơi muộn phiền, ở công ty cũng không có việc gì, tôi dứt khoát thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
Còn chưa ra khỏi cửa, Trần Huynh đã thay một bộ vest cực kỳ lịch lãm, đứng ở ngoài cửa, vòng tay nhìn tôi, nói: “Đi thôi, hẹn ăn một bữa tối!”
Tôi chau mày: “Không muốn đi lắm!”
“Ăn một bữa lẩu!” Anh ta bước vào, cầm chìa khóa xe trên bàn tôi lên: “Lái xe của tôi thì bắt mắt quá, chúng ta khiêm tốn chút, lái xe của chị.”
Lườm anh ta một cái: “Đi đâu ăn?”
Anh ta cười tươi: “Đi theo tôi là được.”
Tôi vốn không muốn đi, nhưng nghĩ đến Phó Kiến Hưng và Lục Hòa Nhi, trong lòng bất giác thấy bức bối, thế nên dứt khoát đi ăn chút gì đó.
Không ngờ Trần Huynh lại đưa tôi đến nơi khiêm tốn thế này, anh ta lái xe vào trong một con ngõ nhỏ của khu phố, con ngõ rất sâu, nhìn có vẻ có cảm giác xưa cũ.
Trên bức tường xám đen mọc đầy hoa phượng vỹ, dưới ánh nắng chiều tà trở nên đẹp lạ thường.
Đi không lâu sau, anh ta dừng xe lại, nhìn tôi nói: “Ngõ phía trước rất chật hẹp, chỉ đủ hai người đi, xuống xe đi, chúng ta đi bộ qua đó.”
Xuống xe, giống như anh ta nói, quả thực con ngõ rất hẹp, chỉ đủ hai người đi, theo ánh chiều tà, hoa phượng vỹ trên bức tường xám càng rực rỡ lạ thường.
“Nơi này giấu kỹ vậy, sao cậu biết được thế?” Ở Thuận Thành nhiều năm như thế, tôi quả thực chưa từng đến đây.
Con ngõ này nhìn có vẻ xưa cũ.
Anh ta khoanh tay, cực kỳ nhàn nhã: “Mấy năm trước tình cờ biết được, con ngõ này là tu sửa từ thời dân quốc, Thuận Thành nguyên là đất Thủy Hương Giang Nam, phần lớn kiến trúc đều là tường trắng ngói đen, nghĩ là những con ngõ vừa tối vừa sâu kiểu này căn bản không thể thấy ở phương Nam.
Tôi gật đầu, con ngõ này quả thực khá giống kiến trúc phương Bắc.