Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 75

Một câu nói kia, không nặng không nhẹ, nhưng lại như dội cho tôi một chậu nước lạnh, lạnh thấu xương. Nhìn Phó Kiến Hưng, tôi cười khẩy: “Tôi đúng là ngây thơ mà!”

Ngây thơ đến nỗi bị ngon ngọt mấy hôm nay của anh che mắt, thật sự cho rằng anh là chồng mình.

Nực cười thật!

Đè nén lại chua xót trong tim, tôi đi tới trước mặt Lục Hòa Nhi, cực kỳ ghê tởm cô ta, nói: “Lần sau diễn trò thì đầy đủ vào, cô Lục, cô thấy có ai đẩy người mà đẩy được xa vậy chưa? Huống hồ tôi còn là một người phụ nữ đang có thai.”

“Cô…”

“Bốp!” Không có cô ta cơ hội lên tiếng, tôi tát một cái, tay cũng thấy đau. Nhìn cô ta che mặt, tôi cười nhạt nhẽo: “Đây là trả lại cho cô. Đã muốn là kẻ thứ ba thì phải có đạo đức, thái độ của kẻ thứ ba, đừng có đến nơi này làm tôm tép nhãi nhép.”

Văn phòng lộn xộn cả lên, tôi cũng không có tâm trạng tiếp tục ở lại.

Lạnh lùng nhìn đám người này, tôi ra khỏi văn phòng ngay lập tức. Lúc đi ngang qua Phó Kiến Hưng, cổ tay bị anh níu lại, tôi mạnh mẽ rút về, hờ hững nhìn anh, nói: “Tổng giám đốc Phó vẫn nên ở lại đây dỗ dành bé cưng của mình đi!”

Rời văn phòng, tôi lập tức tới chung cư Vân Đồng. Bây giờ có lẽ Mộng Thu vẫn còn đang nghỉ ngơi, tôi bèn đi ngoặt đến siêu thị một chuyến.

Mấy ngày này không ở nhà, ước chừng đồ mua trước đó đều không dùng được. Dù sao cũng rảnh rỗi, coi như giết thời gian, đi dạo phố rồi lại về.

Gặp được Trần Huynh cũng làm tôi bất ngờ. Thấy anh ta bị một người đẹp trẻ tuổi quấn lấy, xem ra là nợ tình rồi, bây giờ người ta tìm tới cửa.

Tâm trạng tôi vốn không tốt, thế là khoanh tay đứng xem trò vui.

Nhưng không ngờ, Trần Huynh lại nhìn thấy tôi, còn chạy đến lôi kéo tôi, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Cứu gấp đi!”

Sau đó chưa đợi tôi phản ứng kịp, đã nói với nhỏ người đẹp kia: “San San, đây chính là người mà trước giờ anh nói với em, chị gái mà anh cực kỳ cực kỳ thích. Anh thích chị ấy gần mười năm rồi, anh thật sự không có cảm giác gì với em, em đừng bám lấy anh nữa có được không?”

Nhỏ xinh gái bị từ chối, mắt đỏ rực lên, nhìn rất đáng thương: “Anh thích chị ấy, nhưng chưa chắc chị ấy đã thích anh. Trần Huynh, anh nhìn tuổi chị ấy hẳn đã kết hôn rồi, anh thích cái gì chứ?”

Tôi?

Tôi trông già lắm à?

Bọn trẻ cãi lộn, tôi không muốn tham gia vào. Nhưng tay bị Trần Huynh nắm, vẻ mặt anh ta nghiêm túc lại, nói: “San San, em còn nhớ lúc chúng ta học đại học năm ba, em hỏi cô gái trong ví anh là ai, em nhìn kỹ đi, chính là chị ấy, anh thích chị ấy mười năm rồi.”

Nhỏ xinh gái kia bị anh ta làm dao động, đôi mắt to đen nhánh nhìn tôi chằm chằm, sau đó nước mắt lã chã rơi, tủi thân đến đau lòng.

“Trần Huynh, cậu làm gì vậy?” Tôi có hơi đau đầu, chuyện tình cảm của người trẻ tuổi sao mà xoắn xuýt thế!

Trần Huynh cực kỳ bất đắc dĩ, nhìn tôi nói: “Tôi cũng hết cách rồi, cô ấy quấn lấy tôi nhiều năm như vậy, tôi phiền muốn chết. Huống chi tôi chỉ muốn cho cô ấy hết hi vọng thôi.”

Hết hi vọng cái gì? Nhạt nhẽo.

Lườm anh ta một cái, tôi lập tức rời đi, sau lưng truyền tới tiếng khóc của người đẹp kia. Trần Huynh nói với cái lưng tôi: “Thẩm Mai Trang, tôi thật sự thích chị. Phó Kiến Hưng không có tình cảm gì với chị đâu, sao chị còn không rời khỏi anh ta chứ? Tôi có tiền có quyền, chị cân nhắc chút đi!”

Tâm trạng tôi không tốt nên không muốn nghe anh ta nói nhảm nhiều như vậy, đột nhiên dừng lại, quay đầu ném cái nhìn lạnh lùng về phía anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK