CHƯƠNG 140
“Được, cô Thẩm, cô không bị thương chứ?” Cảnh sát trả giấy tờ cho tôi, lên tiếng hỏi.
Tôi lắc đầu.
Cả đời Lục Hòa Nhi chưa từng chịu ấm ức như vậy, ánh mắt đỏ ngầu phẫn nộ: “Thẩm Mai Trang, cô chưa xong với tôi đâu!”
Hai cảnh sát đưa cô ta đi.
Tôi nhìn phòng khách hỗn loạn, không có tâm trạng dọn dẹp, dứt khoát về thẳng phòng.
Căng da bụng chùng da mắt, bước ra từ phòng tắm, tôi đã ngủ thiếp đi rồi.
Mơ màng nghe thấy tiếng chuông cửa reo cực lớn, tôi vốn tưởng là mình nghe nhầm, đắp chăn ngủ tiếp.
Không ngờ chuông cửa lại tiếp tục vang lên.
Tôi đứng dậy xuống giường, không hiểu đêm khuya thế này còn ai đến.
Qua camera trước cửa, tôi nhìn thấy Trình Quyết Phong mặc đồ màu đen đứng ngoài cửa.
Đã hai giờ sáng rồi, anh ta đến đây làm gì?
Mở cửa, tôi hơi buồn ngủ, nhìn anh ta nói: “Bác sĩ Trình, làm sao thế?”
Anh ta nhìn tôi, thở phào nói: “Sao cô không nghe điện thoại?”
Tôi ngạc nhiên: “Lúc trước để im lặng, ngủ thiếp đi không nghe thấy, làm sao thế?”
Anh ta đi vào biệt thự, hơi mệt mỏi nằm trên sofa, nói: “Kiến Hưng bảo cô mang cháo vào bệnh viện cho anh ta, anh ta muốn ăn.”
Tôi ngạc nhiên, há hốc miệng, thấy hơi cạn lời: “Gần bệnh viện nhiều chỗ bán như thế, anh mua đại cho anh ta là được rồi, sao còn phải mất công chạy đến đây?”
Anh ta day lông mày, mệt mỏi nói: “Anh ấy bảo cô đích thân nấu, sau đó mang qua cho anh ấy.”
“Bây giờ?” Phó Kiến Hưng bị làm sao thế? Rõ ràng là muốn dày vò tôi.
Thấy Trình Quyết Phong dựa vào sofa, mắt thâm quầng, xem ra không ngủ đủ, tôi thở dài: “Lát nữa tôi nấu cháo mang cho anh ta, hôm nay anh ở lại đây nghỉ ngơi đi, các phòng đều trống cả, anh tìm đại một phòng, nghỉ ngơi cho tốt.”
Con người Phó Kiến Hưng đúng là nhàm chán, nửa đêm nửa hôm còn dày vò anh em của mình.
Trình Quyết Phong có lẽ quả thực cũng mệt rồi, hơi gật đầu, dựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôi vào bếp nấu cháo, lúc đi ra thấy Trình Quyết Phong đã dựa vào sofa thở đều, chắc là ngủ thiếp đi rồi.
Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Một mình tôi không thể nào dìu anh ta lên tầng được, bèn quay về phòng lấy chăn và gối, đắp cho anh ta.
Chẳng lâu sau thì cháo đun xong, xem thử thời gian, đã là 3 giờ rồi, vội vàng đến bệnh viện, tìm đến phòng bệnh của Phó Kiến Hưng.
Trong phòng bệnh, Phó Kiến Hưng vẫn chưa ngủ, mặc một bộ đồ bệnh nhân sọc xanh mới tinh, trên đầu quấn băng, mấy vết thương ngoài da cũng đã đóng vảy rồi.
Nhìn có vẻ thảm hại nhưng lại không hề ảnh hưởng đến vẻ điển trai của anh.
Thấy tôi, anh trầm mặt xuống, nhìn vào hộp thức ăn trên tay tôi, tôi nghĩ có thể anh đói rồi, bước đến chỗ anh, mở hộp thức ăn ra.
Thờ ơ nói: “Anh mới phẫu thuật, bác sĩ Trình nói anh không được ăn cái khác, tôi nấu cháo, anh ăn tạm trước đi.”
“Ừ!” Anh trả lời tôi một tiếng, ngước mắt lên thấy anh nhìn mình chằm chằm, tôi bất giác cau mày: “Làm sao thế?”
“Bị Quyết Phong làm tỉnh giấc à?” Lúc nói chuyện, anh cúi đầu, bắt đầu ăn cháo.