Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 102

Người đàn ông trung niên xuất hiện, đưa tới không ít người tiến lên thăm hỏi sức khỏe, ánh mắt đàn ông rơi thẳng vào trên người Lâm Uyển, đi thẳng về phía bà.

“Mạc Tri Sính nhà họ Mạc ở Kinh Đô, dù là ở Thuận Thành hay là Kinh Đô, ông ta giậm chân một cái, quý tộc và người quyền thế đều phải run lên ba lần.” Thẩm Mạnh mở miệng, giọng trầm thấp.

Tôi nhàn nhạt nhìn Lâm Uyển và Mạc Tri Sính, thấy hai người thân mật không giống với người thường, không khỏi thắc mắc.

“Bọn họ?”

Thẩm Mạnh nhướng mày, trong mắt ẩn chứa hàm ý sâu xa mà tôi không hiểu: “Người yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau.”

Lời này tôi nghe không hiểu lắm: “Lâm tổng trước đây không phải đã từng kết hôn sao? Nhưng người bà ấy gả cho có vẻ như là một người bình thường, sau đó mới gả cho ba Trần Huynh, có Trần Huynh, làm sao. . .”

Lại xuất hiện một Mạc Tri Sính, quan hệ này thật loạn.

Thẩm Mạnh cười nhạt: “Chuyện bà ta bịa ra bên ngoài đúng là nghe như thật.”

Thấy Phó Kiến Hưng dẫn Lục Hòa Nhi và Lâm Uyển chào hỏi Mạc Tri Sính, không biết Lâm Uyển ở bên tai Mạc Tri Sính nói gì.

Mạc Tri Sính nhìn Lục Hòa Nhi, sắc mặt thay đổi mấy phần, vốn là vẻ mặt kiên nghị lại thêm phần mừng rỡ, ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Lục Hòa Nhi thêm chút cưng chiều.

Tôi không rõ là chuyện gì xảy ra, thấy Thẩm Mạnh bên cạnh mặt đầy âm mưu nhìn tôi, nói: “Lục Hòa Nhi chính là con gái Lâm Uyển tìm hai mươi mấy năm, cũng là con gái Mạc Tri Sính.”

Tôi nghe xong miệng há to, Lục Hòa Nhi là con gái của bọn bọ?

Sao trước đây không nghe tin gì?

Lâm Uyển và Mạc Tri Sính nói xong, lại nhìn về phía tôi và Thẩm Mạnh, thấy tôi, Mạc Tri Sính mặt có thêm phần kinh ngạc.

Lâm Uyển tựa như biết ông đang nghĩ gì, ở bên tai ông thấp giọng nói mấy câu, sau đó Mạc Tri Sính mới khôi phục sắc mặt bình thường.

Thẩm Mạnh buông tôi ra, tiến lên chào hỏi với Mạc Tri Sính.

Được tự do, tôi đảo mắt tìm Phó Kiến Hưng trước, nhưng mới vừa rồi Phó Kiến Hưng và Mạc Tri Sính mới chào hỏi, lúc này không biết đã đi đâu.

Tôi nhìn một vòng, thấy khúc rẽ ở hành lang có bóng người quen thuộc, là Trần Huynh, không khỏi đi tới.

Thấy tôi, Trần Huynh hơi sững sờ, sau đó lại nhàn nhạt mở miệng nói: “Chào!”

Thấy tâm trạng anh ta không tốt, tôi mở miệng nói: “Sinh nhật mẹ cậu, sao cậu trông ốm yếu thế, vừa rồi tôi nghe người ta nói, mẹ cậu mất nhiều năm mới tìm được con gái thất lạc. Sao cậu không qua xem một chút?”

“Xem cái gì?” Anh ta mở miệng, trong mắt hơi hiu quạnh: “Trái tim bà ấy luôn ở phía con gái. Tôi chỉ là một tai nạn bất ngờ thôi.”

Nghe sự tủi thân trong câu nói của anh ta, tôi thuận tay cầm mâm phô mai nói: “Mỗi đứa bé đều là báo vật trong lòng ba mẹ, dù sao bà ấy mất con hai mươi năm, mất mà tìm lại được tóm lại là vui mừng. Sau này sẽ ổn thôi.”

Anh cười lạnh một tiếng, ánh mắt rơi vào phô mai trong tay tôi, không tim không phổi nói: “Tôi lại là hy vọng con gái mà họ nhận là chị cơ, không phải Lục Hòa Nhi, người phụ nữ đó mưu tính sâu quá, ở Lê Viên không phải chuyện gì tốt.”

Tôi bị lời anh ta nói làm bối rối, không khỏi cười nói: “Con gái nhà cậu có thể tùy tiện nhận sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK