Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 134

Tôi đưa tài liệu đã xử lý xong cho cô ấy rồi nói: “Cô đi làm việc trước đi! Nếu Phó Kiến Hưng đã nói muốn đích thân kiểm tra AC thì cô chú tâm một chút, ngoài báo cáo kiểm tra tín dụng còn phải làm một tổng kết nữa.”

“Được!”

Thấy cô ấy rời khỏi phòng làm việc, cô ngước mắt nhìn đồng hồ, đã đến trưa rồi.

Lạ thật, theo trạng thái gần đây của Phó Kiến Hưng, hôm nay có lẽ đã sớm xuống đưa tôi đi ăn cơm rồi.

Có người gõ cửa phòng làm việc, tôi hơi sửng sốt, ngước mắt nhìn thấy Trình Quyết Phong, tôi còn chưa nói gì anh ta đã vội vàng đi vào, kéo tôi đi.

“Bác sĩ Trình, sao vậy?” Tôi nhỏ con, không theo kịp anh ta, gần như đều là chạy chậm đuổi theo.

Vào thang máy, anh ta nhíu mày, nói với giọng điệu nặng nề: “Kiến Hưng xảy ra tai nạn giao thông, đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi.”

Tai nạn giao thông?

Tôi ngơ ngác, không phải tối qua vẫn còn bình thường ư?

“Anh ấy sao rồi? Sao anh ấy lại xảy ra tai nạn giao thông?” Kỹ thuật lái xe của anh đã có thể thi đấu cấp quốc gia rồi, sao lại xảy ra tai nạn giao thông?”

“Đi qua xem tình hình trước đã!” Ra khỏi thang máy, Trình Quyết Phong không nói nhiều, dẫn tôi lên xe.

Trình Quyết Phong chạy rất nhanh, không bao lâu đã đến được bệnh viện.

Tôi vội vã đi theo anh đến cửa phòng cấp cứu, Kiều Cao Nghĩa đang đứng trước cửa.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Trình Quyết Phong hỏi, khi nãy đi vội quá, anh ta vẫn còn đang thở gấp.

Kiều Cao Nghĩa trông không có vấn đề gì cả, nghe Trình Quyết Phong hỏi, anh ta không trả lời, hơi lúng túng nhìn tôi, sau đó ngước mắt nhìn về phía cuối hành lang.

Tôi nhìn sang theo, không khỏi sửng sốt, Lục Hòa Nhi tóc tai rối bời, trên mu bàn tay còn bị thương, trông khá chật vật.

“Tôi không có ở hiện trường, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.” Kiều Cao nghĩa nói, sau đó đi tới bên cạnh Lục Hòa Nhi.

Ha!

Không cần nghĩ cũng biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, Phó Kiến Hưng và Lục Hòa Nhi ở cùng nhau nên mới bị thương.

“Người thân bệnh nhân!” Bác sĩ mặc áo blouse trắng ôm quyển hồ sơ bệnh lý đi ra từ trong phòng cấp cứu.

“Sao rồi? Anh Kiến Hưng không sao chứ?” Nghe thấy tiếng gọi, Lục Hòa Nhi vội vàng đứng dậy hỏi han.

Trình Quyết Phong là bác sĩ nên khá bình tĩnh, nhìn bác sĩ kia nói: “Tình huống bệnh nhân bây giờ thế nào?”

“Đụng trúng đầu, bây giờ bệnh nhân vẫn còn đang hôn mê, tình trạng cụ thể phải đợi bệnh nhân tỉnh lại mới biết, ngoài ra, xương sườn của bệnh nhân bị thủy tinh đâm vào khá sâu, chúng tôi cần làm tiểu phẫu, cần người thân ký tên, người thân bệnh nhân đâu?” Bác sĩ nhìn một vòng mấy người chúng tôi, mở thư thông báo an toàn ra.

Lục Hòa Nhi vội vàng nói: “Tôi, để tôi ký!”

Bác sĩ gật đầu, sau đó hỏi: “Cô là gì của bệnh nhân?”

Lục Hòa Nhi sửng sốt, không khỏi cắn môi.

Tôi đứng bên cạnh khoanh tay, lạnh nhạt hỏi: “Người tình của bệnh nhân ký tên thì có hiệu quả pháp luật không?”

Bác sĩ kia hơi sửng sốt, nhíu mày: “Các vị, tình trạng của bệnh nhân rất nguy cấp, tốt nhất các vị nên nghiêm túc, ngoài ra, giấy đồng ý phẫu thuật chỉ có ba mẹ, vợ và con cái của bệnh nhân ký mới được thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK