Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 107

Tôi xích tới gần cô ta, nhìn cô ta châm chọc: “Bởi vì tôi đã từng nói, tôi ghét anh ta động vào người khác. Nếu anh ta động vào người khác thì đừng có động vào tôi.”

“Cô nói bậy!”

Tôi cười lạnh: “Nói bậy à? Vậy tại sao dạo này anh ta chẳng thà để tôi dùng tay giúp anh ta, cũng không tới tìm cô?”

Tôi nhìn dáng vẻ không thể tin nổi của cô ta, tâm trạng ngược lại còn tốt hơn nhiều, thật ra trêu chọc mấy kẻ tỏ ra ngây thơ cũng rất tốt.

“Vậy chúng ta thử xem, trong lòng anh ấy còn có tôi không?”

Lục Hòa Nhi đột nhiên cười thâm trầm, gương mặt xinh xắn ghé sát lại gần tôi, chợt nắm chặt lấy tôi, sau đó cả người đụng về phía tháp rượu vang bên cạnh.

Chỉ trong giây lát, tháp rượu vang vốn tinh tế tao nhã đã bị va chạm và đổ xuống, ly thủy tinh rơi vỡ khắp nơi, còn liên lụy tới không ít vị khách ở gần đó.

Có người phát ra tiếng hét chói tai, có người lùi hai ba bước để tránh, cũng có người tỉnh tỉnh mê mê không biết chuyện gì xảy ra.

“Hòa Nhi!” Tiếng kêu lo lắng của Lâm Uyển vang lên, sau đó là sự hỗn loạn.

Một bóng người chợt xuất hiện bên cạnh tôi, nhanh chóng bế Lục Hòa Nhi từ dưới đống tháp rượu vang đổ lên.

Sau đó dọn sạch những mảnh thủy tinh trên người Lục Hòa Nhi, để cô ta ngồi trên sofa, mấy bác sĩ gia đình tới, bắt đầu kiểm tra cho cô ta.

Có người lại gọi xe cấp cứu, có người trấn an Lâm Uyển.

Một lát sau, Lục Hòa Nhi khẽ mở mắt, nhìn Phó Kiến Hưng với vẻ đáng thương và nói: “Kiến Hưng!”

“Ừ!” Phó Kiến Hưng nói, chân mày hơi nhíu lại, vẻ căng thẳng, phiền não vừa rồi đã biến mất.

“Đau!” Lục Hòa Nhi mở miệng, bàn tay nhỏ trắng mịn màng kéo góc áo của Phó Kiến Hưng.

Có người lái xe đến bên ngoài, Phó Kiến Hưng bế Lục Hòa Nhi lên: “Em đau thì cố gắng nghỉ ngơi một lát, đừng nói chuyện!”

Lục Hòa Nhi dựa vào người anh, yên tĩnh.

Phó Kiến Hưng bếLục Hòa Nhi rời đi, đôi mắt đen láy thâm thúy không nhìn thấy đáy nhìn tôi một lát, sau đó bế Lục Hòa Nhi ra ngoài.

Người trong cuộc đã rời đi, tiếp theo chính là những kẻ xem náo nhiệt.

Có người nhìn tôi, xì xào bàn tán.

“Từ trước tới nay, mợ Phó và Lục Hòa Nhi không hợp nhau. Cô Lục vừa nhận tổ quy tông, chắc hẳn cô ta ghen tỵ mới đẩy cô Lục.”

“Chắc không phải chứ? Tôi và mợ Phó mới bàn qua mấy dự án, con người cô ta mạnh mẽ quyết đoán, từ trước đến nay đều làm việc có chừng mực, không đến mức tổn thương người khác trong trường hợp này.”

“Còn không phải là chuyện giữa đàn ông và đàn bà sao? Anh không nhìn thấy vẻ mặt của tổng Giám đốc Phó vừa rồi, còn rất lo lắng cho cô Lục đấy. Chồng mình lo lắng cho người khác như vậy, cho dù là ai cũng chẳng dễ chịu gì.”

“Cũng phải. Bây giờ, cô Lục nhận tổ quy tông, chỉ sợ sau này sẽ ép mợ Phó ly hôn.”

“Đáng thương!”

Tôi cứ lẳng lặng nghe bọn họ bàn luận.

“A!” Kiều Cao Nghĩa vẫn xem náo nhiệt cũng không nhịn được xông tới, lạnh lùng nhìn tôi, châm chọc: “Thẩm Mai Trang, cô ghen tuông trắng trợn và? Bất kể từ gương mặt, địa vị hay bối cảnh của Hòa Nhi đều tốt hơn cô không biết mấy trăm lần, bây giờ cô ấy đã xứng đôi với Kiến Hưng, ngược lại cô…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK