Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 141

Tôi cạn lời, nể tình anh là bệnh nhân, nhẫn nhịn nói: “Không phải.”

Nếu như không phải anh giày vò, Trình Quyết Phong đâu đến nỗi nửa đêm còn phải lết thân xác mệt mỏi đi tìm tôi nấu cháo cho anh, nói trắng ra, vẫn là tại anh ta!

Thấy anh ta ăn cháo, tôi ngồi xuống cái ghế bên cạnh, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Vẫn còn giận?” Anh lên tiếng, giọng thản nhiên.

Tôi nhắm mắt, có chút mệt mỏi, hờ hững nói: “Giận cái gì?”

“Anh nợ Lục Diệm rất nhiều, có những thứ chẳng thể trả, chỉ có thể trả lại cô ấy gấp bội!” Giọng nói của anh rất nhẹ, mang theo một chút bất lực.

Tôi ngước mắt, thờ ơ nhìn anh ta: “Thế nên, anh định dùng cả đời này để trả đúng không?”

Anh nhìn tôi, ánh mắt sâu xa: “Không đâu, đây là lần cuối cùng rồi.”

“Ha!” Tôi bật cười, chống cằm nhìn anh: “Thứ đã quen thì rất khó sửa.” Đối với Lục Hòa Nhi, có rất nhiều chuyện Phó Kiến Hưng đều đã quen rồi.

Nhìn dáng vẻ anh ngập ngừng, tôi liếc cháo trong tay anh, thờ ơ nói: “Cháo lạnh rồi!”

Anh cau mày, nhìn tôi, ăn nốt chỗ cháo còn lại, ánh mắt hờ hững nhìn tôi nói: “Anh gặp tai nạn xe, em có đau lòng không?”

Luôn cảm thấy lời này của anh có cái gì đó, tôi đứng dậy thu dọn hộp cơm trong tay anh, hơi mệt mỏi nói: “Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.”

Cũng chẳng coi là đau lòng, có những chuyện, khi đã trải qua nhiều rồi thì sẽ tê liệt.

Thấy tôi sắp đi, anh trầm mặt: “Bệnh viện yêu cầu người nhà bên cạnh.”

Tôi vốn muốn bảo anh gọi điện thoại kêu Lục Hòa Nhi tới, nhưng bỗng nhiên nhớ đến cô ta bị cảnh sát đưa đi rồi, nhất thời không đến được.

Dứt khoát gật đầu: “Ừm!”

Chỉ là ở một đêm, cũng chẳng tính là gì.

Ngồi lại trên ghế, tôi chống cằm, chuẩn bị ngủ một chút.

Điện thoại của anh bỗng nhiên vang lên, tôi không có tâm trạng nghe điện thoại của anh, nhưng gần đây anh nhận cuộc gọi dường như đều thích bật loa ngoài.

Anh vừa nghe máy, bên kia đã gào khóc: “Anh Kiến Hưng, em bị Thẩm Mai Trang hãm hại, bị cảnh sát dẫn về cục cảnh sát rồi, làm sao đây?”

Lục Hòa Nhi?

Sao bây giờ mới gọi điện thoại cầu cứu? Không phải bị dẫn đi đã phải gọi điện thoại ngay cho Phó Kiến Hưng rồi sao?

Thấy Phó Kiến Hưng nhìn mình chằm chằm, tôi nhún vai, thờ ơ nói: “Chưa được tôi cho phép, cô ta đã làm loạn nhà lên, thế nên tôi báo cảnh sát rồi.”

Anh day đầu lông mày, có chút không biết làm sao, dừng một chút hướng về phía điện thoại nói: “Tối nay muộn quá, em tạm thời ở đó một đêm, tiện thì nghĩ lại một chút, ngày mai anh sẽ để cho Trần Nghiệp đi xử lý.”

“Anh Kiến Hưng. . .” Lục Hòa Nhi còn muốn nói, nhưng điện thoại đã bị cúp.

Cúp điện thoại, Phó Kiến Hưng nhìn tôi, có vẻ không biết làm sao: “Em cần gì phải báo cảnh sát, đổi khóa là được.”

Tôi cụp mắt, vặn ngón tay: “Anh cho cô ta chìa khóa? Anh còn lưu giấu vân tay cô ta, sau này nếu như anh muốn đưa cho cô ta hãy nói trước với tôi một câu. Tính rồi chia đi, tôi bán nhà cho anh, tôi dọn ra ngoài ở.”

“Thẩm Mai Trang.” Giọng anh có chút nặng nề: “Chúng ta là vợ chồng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK