Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 161

Ừ, sau này hai chúng tôi đều có thiên sứ nên sẽ không cô đơn nữa.

Ngồi với cô ấy một lúc, tôi lái xe đưa cô ấy về, sau đó đến công ty.

Bản thân tôi không có công việc gì nhưng cuối tuần Trình Quyết Phong sẽ dành phần lớn thời gian ở văn phòng, tôi đứng ngoài gõ cửa một lúc lâu, lúc anh ta mở cửa, trông hơi mệt mỏi.

Thấy tôi nên anh ta hơi ngây người, hỏi: “Sao vậy?”

“Tôi đến thăm anh!” Tôi đặt thức ăn nhanh mua trên đường lên bàn anh ta, nói: “Biết anh chưa ăn cơm nên trên đường đi có mang cho anh.”

Anh ta nhíu mày, hơi khó hiểu, im lặng một lúc thì nói: “Không có việc gì quan trọng cô sẽ không đến tìm tôi, chuyện gì?”

Tôi không khỏi nghẹn lời, xấu hổ cười bảo: “Anh còn nhớ lần trước tôi đi công tác ở thành phố A không?”

Anh ta gật đầu, mở hộp cơm ra, có lẽ là ở trong văn phòng mãi nên anh ta hơi mệt mỏi.

Tôi nói tiếp: “Buổi tối ngày tôi nhờ anh đi đón Mộng Thu, sau khi anh đưa cô ấy về khách sạn thì đi ngay à?”

Tôi không phải là người có thể xử lý khéo chuyện đối nhân xử thế, ví dụ như bây giờ, rõ ràng tôi muốn nói bóng nói gió nhưng chẳng khác gì đang hỏi thẳng.

Tay anh ta hơi khựng lại, đôi mắt đen nhìn sang tôi, hơi nheo lại: “Cô không hợp với việc nói vòng vo đâu, nói thẳng ra đi!”

Tôi đỡ trán, cảm thấy mình thật ngốc.

“Có phải tối hôm ấy anh và Mộng Thu đã làm chuyện đó rồi không?” Vừa hỏi xong tôi hận không thể tự đập mình chết, mẹ nó đây là câu con người nên hỏi à?

Anh ta nhìn tôi, nhướng mày: “Chuyện gì?”

Thảo luận đề tài này với một người đàn ông, nói thật lòng, không hợp, rất gượng gạo.

Nhưng đã mở đề tài rồi, sao có thể ngừng lại được.

“Hai người đã quan hệ chưa?” Tôi hỏi, cố kìm cơn nóng như thiêu trên mặt, đợi câu trả lời của anh ta.

Anh ta khép hộp cơm lại, ngả ra sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi: “Nói thẳng mục đích với tôi đi?”

Tôi cạn lời, hơi muốn mắng anh ta.

Nhưng nếu nói chuyện Mộng Thu có thai ra, tôi không biết là tốt hay xấu nên im lặng một lúc, tôi mới nói: “Hình như cô ấy bị lây bệnh rồi.”

“Phụt!” Anh ta phun thẳng hớp nước chưa kịp nuốt ra ngoài.

Tôi rút khăn giấy, anh ta lau một chút rồi nhìn tôi hỏi: “Cô đang nghiêm túc à?”

“Ừm!” Thật ra tôi hơi chột dạ, nhưng đã nói ra rồi, chỉ có thể căng da đầu nhìn anh ta, hỏi: “Hai người có không?”

Trình Quyết Phong đỡ trán, nhìn tôi nói: “Sau khi thai được bốn tháng thì bắt đầu phải dưỡng thai cho tốt, những lời nói cử chỉ hiện tại cũng sẽ bắt đầu ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi.”

Tôi?

Đổi chủ đề?

Nói xong, anh ta đứng lên, lại bắt đầu ngồi lại bàn làm việc tiếp tục bận rộn, không nhắc đến chuyện tối hôm đó nữa.

Tôi thầm đoán khoảng tám mươi chín mươi phần trăm, có lẽ là đã làm rồi.

Vốn dĩ còn định nói gì đó nhưng không ngờ cửa văn phòng anh ta lại bị mở ra, thân hình cao gầy của Phó Kiến Hưng bước vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK