CHƯƠNG 152
Cho đến năm tôi học cấp ba, nhà đầu tư của nhà máy bởi vì thải khí bẩn gây ô nhiễm nghiêm trọng nên bị điều tra. Bởi vì nhà đầu tư sợ phải chịu trách nhiệm nên dưới tình thế cấp bách, ông ta đã muốn làm nổ cơ quan xử lý của nhà máy, sau đó lừa dối hòng thoát tội.
Nhưng quyết định này đã bị chủ nhiệm Lý khi đó ở nhà máy nghe thấy. Chủ nhiệm Lý không đồng ý, nếu khu vực xử lý của nhà máy bị nổ, sẽ đồng nghĩa với việc, hệ thống thải chất bẩn của nhà máy sẽ không thể hoạt động như thường trong một thời gian, sức khỏe của người dân sống ở khu vực gần nhà máy sẽ bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng vì chất bẩn thải ra như vậy.
Nhà đầu tư không muốn làm lớn chuyện này nên muốn đưa cho chủ nhiệm Lý một số tiền, bảo ông ấy rời khỏi nơi này là được. Thế nhưng chủ nhiệm Lý không đồng ý, nhất quyết làm lớn chuyện này.
Cuối cùng, nhà đầu tư bị cảnh sát dẫn đi, còn bị điều tra ra tội tham ô. Khi đó, vợ của nhà đầu tư vừa khéo đang thăng quan tiến chức ở Thành phố K, vì bảo vệ chính mình, vợ ông ta đã ra tòa khởi kiện ly hôn, sau đó giao ra bằng chứng phạm tội về hành vi nhận tiền bất chính và vi phạm pháp luật của nhà đầu từ suốt mấy chục năm qua.
Nhà đầu tư bị kết tội, còn phải giao nộp tất cả tài sản trái quy định. Một người không có danh lợi như nhà đầu tư cũng không thể chịu được áp lực nên đã tự tử trong tù.
Còn tôi kể từ đó cũng biết được ba của Thẩm Mạnh chính là nhà đầu tư kia, mẹ của anh ta cũng đã chết trong viện ngay năm đó vì căn bệnh ung thư phổi.
Sau cái chết của nhà đầu tư, một người vốn u ám như Thẩm Mạnh, tính cách cũng trở lên kỳ quái hơn. Bình thường, anh ta rất ít nói, vốn dĩ số tiền nhà đầu tư đưa cho bà ngoại đã hết, đám trẻ trong ngõ biết chuyện, mỗi ngày đều vây đánh Thẩm Mạnh, nói ba anh ta là kẻ xấu.
Một đứa trẻ chưa từng trải qua nhiều chuyện ở đời đương nhiên cũng hiểu biết không nhiều. Người lớn nói gì thì mặc định chính là như vậy, cho nên một người vốn u ám, trầm tính như Thẩm Mạnh cũng không giao tiếp với mọi người nữa.
Lúc mới đầu, anh ta có để ý đám chó mèo trong ngõ, một vài con thì anh ta giết chết, sau đó chặt chân tay chúng ném vào trong nhà của những đứa trẻ kia, còn một vài con thì anh ta hạ độc chết, sau đó chất đống trong ngõ, đợi đến khi đám động vật đó bốc mùi hôi thối đến nỗi cả con ngõ không ai ở nổi nữa.
Nhà máy bỏ hoang, người dân trong ngõ cũng chuyển đi. Chủ nhiệm Lý vì có công tố giác nên được thưởng mấy chục triệu, nhưng cũng chuẩn bị dẫn theo vợ và con gái chuyển đến nơi khác ở.
Vào một buổi tối nào đó khi chuyển nhà, cả nhà chủ nhiệm Lý bị ngộ độc phải vào viện, cùng lúc đó cơ quan xử lý của nhà máy bỏ hoang cũng đột nhiên bị người ta làm nổ.
Vốn là một thứ đồ bỏ đi nên không ai quan tâm mấy. Cả nhà chủ nhiệm Lý ở trong viện ba ngày, sau đó thì chết, cô con gái còn sống duy nhất của họ cũng trở nên ngốc nghếch.
Thị trấn nhỏ nên không có ai quan tâm đến sống chết của một gia đình, nhưng tôi biết chủ nhiệm Lý hoàn toàn không chết vì ngộ độc mà là bị Thẩm Mạnh dùng cây kim đâm vào đỉnh đầu nên mới chết ở trong bệnh viện, và vợ của chủ Nhiệm Lý cũng bị chết tương tự như vậy.
Lý Mộng Thu không chết là vì Thẩm Mạnh phát hiện ra tôi. Ngày đó tôi vừa kết thúc thi cấp ba, trở về tìm Mộng Thu, vừa khéo nhìn thấy mọi chuyện anh ta làm.
Mộng Thu không chết, nhưng mất một thời gian dài cứ nhìn thấy Thẩm Mạnh là điên cuồng bỏ chạy.
Tôi cũng không tốt hơn là mấy, một cô gái chưa đến hai mươi tuổi nhìn thấy hai sinh mạng đang sống sờ sờ bỗng chết ngay tại chỗ, tôi đã sốt liên tục mấy chục ngày mới đỡ.
Cả tôi và Mộng Thu đều không nhắc lại chuyện này lần nào nữa. Những người trẻ tuổi, ngốc nghếch như chúng tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc báo cảnh sát. Cũng kể từ đó, tôi và Mộng Thu sống dưới sự u ám của Thẩm Mạnh.
Suốt hai năm trời, sau đó bà ngoại mắc ung thư phổi, vì cóp tiền, tôi đã bán viện rồi đưa bà ngoại đến Thuận Thành để vừa trị bệnh cho bà, vừa đi học.
Mộng Thu không đi học, cô ấy cũng không có bạn, không còn người thân nên cũng đến Thuận Thành làm thuê.