CHƯƠNG 133
Mạc Tri Sính hơi tức giận, khuôn mặt cương nghị trở nên lạnh lùng: “Nếu cô Thẩm không thích giải quyết theo cách hòa bình thì chúng ta đổi một cách khác, chỉ mong cô Thẩm đừng cảm thấy thủ đoạn của chúng tôi quá tàn nhẫn.”
“Tôi mỏi mắt mong chờ.” Tôi để lại một câu nói rồi thẳng thừng rời đi, tôi phải cảm ơn bà ngoại, mấy năm nay dù bà vất vả nhưng vẫn nuôi dưỡng tôi rất tốt, không có dơ bẩn như vậy.
Tôi ra khỏi quán cà phê, đi thẳng tới công ty.
Nói thật, tâm trạng của tôi không tốt lắm, nhưng vẫn có thể chịu được.
Tôi gặp phải Trần Huynh dưới lầu, thấy anh ta trông rất vội nên tôi làm như không nhìn thấy, không ngờ anh ta lại chủ động chạy tới chặn trước mặt tôi: “Đã mấy ngày không gặp chị rồi, chị bận gì thế?”
“Công việc!”
Anh ta bĩu môi: “Chị lạnh lùng thế làm gì, dù sao tôi cũng là người ái mộ chị, chị dịu dàng với tôi một chút thì sao chứ?”
Anh ta hỏi một đằng, tôi đáp một nẻo, nhìn anh ta: “Ba ruột của anh đâu?” Nếu Lâm Uyển là mẹ của Trần Huynh, vậy ba của Trần Huynh đâu?
Có lẽ vì hỏi quá bất ngờ, anh ta sa sầm mặt, nhìn tôi nói: “Chị hỏi cái này làm gì?”
“Tò mò!” Người phụ nữ Lâm Uyển này cũng không tầm thường chút nào, bên cạnh có không ít đàn ông.
“Chết rồi.” Anh ta ném cho tôi hai chữ rồi nói tiếp: “Buổi tối đi ăn bữa cơm với tôi, chị muốn hỏi gì tôi đều nói với chị.”
“Không có hứng thú!” Tôi tránh khỏi anh ta, đi thẳng vào thang máy.
“Tôi tự nấu cơm.” Anh ta vội cất lời.
Cửa thang máy đóng lại, lời nói nhảm của anh ta cũng biến mất.
Về đến phòng làm việc, tôi gọi Hàn Sương, thấy sắc mặt cô ấy không được tốt lắm, không nhịn được nói: “Có chuyện gì à?”
Cô ấy thở dài: “Chuyện kiểm tra AC, Tổng Giám đốc Phó muốn đích thân theo dõi, áp lực quá.”
Tôi buồn cười: “Có gì đâu mà áp lực, đều là theo dõi, anh ấy với tôi không phải đều giống nhau sao, cô chỉ cần làm cho tốt là sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Nghĩ đến chuyện hôm qua nhìn thấy cô ấy và người đàn ông kia dưới tầng, tôi không nhịn được nói: “Người đón cô dưới lầu công ty hôm qua là bạn trai cô à?”
Cô ấy sửng sốt, ngạc nhiên hỏi lại: “Cái gì?”
“Người đàn ông chạy Cadillac màu đen, trông rất tuấn tú, là bạn trai cô hả?” Tôi chỉ thuận miệng hỏi đã thấy cô ấy tỏ vẻ rất căng thẳng.
Không khỏi buồn cười: “Vô tình gặp thôi, cô căng thẳng cái gì, một người phụ nữ đã lập gia đình như tôi còn có thể cướp với cô à?”
Cô ấy gượng cười: “Tổng giám, không phải tôi có ý đó, cô cũng biết tôi rất ít nói chuyện cuộc sống riêng tư cho người trong công ty mà, hơn nữa công ty có rất nhiều cô gái, thật ra lúc nhậm chức mọi người đều nói trong vòng năm năm sẽ không kết hôn sinh con.”
Phó thị rất tốt, nhưng lúc trước ông nội suy nghĩ đến việc nữ giới sau khi làm việc sẽ xin nghỉ sinh nghỉ cưới, chậm trễ công việc, cho nên quy định nữ giới trong vòng năm năm không được hẹn hò sinh con.
Quy định này vốn không hợp lý, sau đó khi Phó Kiến Hưng tiếp nhận đã hoàn toàn không để ý tới nó nữa, chỉ là ông nội đặt ra, nên không tiện xóa bỏ, dù còn đó, nhưng cơ bản thì đã không còn cấm nữa, cũng sẽ không làm khó nữ giới nghỉ sinh nghỉ cưới.
Nhưng dù sao cũng là cuộc sống riêng tư của cô ấy, tôi cũng không tiện truy hỏi, chỉ cười nói: “Được rồi, hôm qua tôi thấy nên hơi tò mò thôi.”