Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 137

Anh ta liếc tôi, ánh mắt sâu xa nói: “Con ngõ này là năm đó, một người đàn ông tu sửa cho vợ của mình, tổng chiều dài là 1314 m, rộng 520 cm, rất nhiều cặp tình nhân đều thích đến con ngõ này đi lại.”

“Nghe có vẻ rất lãng mạn.” Nhìn những nhành hoa hai bên tường, từ hoa phượng vỹ dần biến thành hoa tường vy, những bông hoa tường vy này được trang trí rất đẹp, nở rất diễm lệ, cực kỳ xinh đẹp.

Nếu như tâm trạng không tốt, đi men theo con ngõ này, đều cực kỳ thanh thản.

Anh ta nhún vai: “Đương nhiên.”

Hồi đại học, tôi và Mộng Thu ước hẹn, sau này nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, sau này hai chúng tôi đi du lịch vòng quanh thế giới, tôi muốn ngắm thế giới rộng lớn, muốn thấy thế gian muôn màu muôn vẻ, cũng muốn sờ thử những vết tích mà người xưa để lại.

Sau này, không biết vì sao, sau khi tốt nghiệp đại học thì lãng quên đi giấc mơ này, sau này chúng tôi chìm đắm vào cuộc sống, quên đi ước mong thuở đầu.

“Thẩm Mai Trang!” Trần Huynh chợt cất tiếng gọi, tôi hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.

Thấy anh ta đến trước mặt mình không xa, trong tay giơ điện thoại, tôi ngước mắt nhìn anh ta vừa cười vừa chụp mấy tấm ảnh nói: “Chị không đi làm diễn viên quả thực quá đáng tiếc, gương mặt còn bắt ống kính hơn cả minh tinh nữa.”

Biết anh ta chụp trộm mình, tôi cũng lười nói nhiều, nhìn hoa tường vy hai bên, nói: “Những bông hoa này nở suốt bốn mùa sao?”

Anh ta gật đầu: “Phải, tường vy không kể mùa, Thuận Thành lại là phương Nam, khí hậu ấm áp đều thích hợp thực vật sinh trưởng, thế nên những bông hoa này đều nở suốt bốn mùa.”

Rất đẹp!

Cứ đi như vậy dưới ánh chiều tà, thong dong tự tại, cũng mãn nguyện.

“Vì sao cứ phải là Phó Kiến Hưng?” Anh ta bỏ điện thoại vào túi, ánh mắt nhìn tôi cực kỳ nghiêm túc hỏi.

Tôi ngây người, khẽ cất lời: “Không phải cứ phải là anh ấy.” Chỉ là khi tình mới chớm nở thời trẻ đã gặp được anh, sau này trong ký ức, cảm thấy không phải anh ấy thì không được.

Anh ta dừng lại, đứng trước mặt tôi, gương mặt rất nghiêm túc nói: “Sớm muộn có một ngày, chị sẽ rời khỏi anh ấy, đúng không.”

Tôi bật nụ cười, đẩy anh ta ra: “Chuyện tương lai, ai biết được.”

Rời khỏi thì có làm sao? Con người mà, không thể gặp được người xáo động cả năm tháng của bạn quá sớm, bằng không quãng đời còn lại sẽ rất khó buông bỏ, cuối cùng e rằng cũng chỉ phụ lòng người đã làm ấm áp những năm tháng của bạn thôi.

Bất giác đã đi đến cuối ngõ, cuối ngõ là một con phố ăn vặt rất náo nhiệt, trên phố có bán đủ các loại đồ ăn, rất nhiều chủng loại, cũng rất đông người.

Có không ít người yêu Hán phục, mặc Hán phục đi lại trên phố, tự tạo nên một phong cảnh hài hòa.

Đi hồi lâu, cuối cùng đã đến nơi, nhưng sắc trời đã sẩm tối rồi.

“Chị không ngại cùng tôi ăn quán lề đường một lần chứ?” Tìm được vị trí ngồi trong quán lẩu, Trần Huynh gãi cằm, nhìn tôi nói.

“Nếu nói để bụng thì cậu định đổi quán khác à?”

Anh ta đứng dậy, nói: “Đi, chúng ta tìm quán khác.”

Kéo anh ta về lại chỗ ngồi, tôi đưa thực đơn cho anh ta: “Tôi không thích ăn cay lắm, những món khác tùy cậu.”

Thấy tôi chỉ mấy món ăn, anh ta ngồi cạnh tôi, cười nói: “Tôi biết ngay chị không giống với mấy người phụ nữ đó.”

Tôi buồn cười, nheo mắt nhìn anh ta: “Thế nào gọi là không giống?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK