Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 70

Ngẫm nghĩ, tôi thu dọn một chút, nói với Hàn Sương: “Cô quan sát kỹ việc kiểm toán Phó thị của Trần Huynh. Chuyện tiếp theo để tôi tìm Phó Kiến Hưng hỏi. Còn về chuyện đi công tác, cô lọc ra, xem có những nơi nào nhất định phải tới, sửa lại rồi đưa tài liệu cho tôi!”

Thấy sắc mặt tôi không tốt, Hàn Sương lo lắng hỏi: “Giám đốc Thẩm, cô không sao chứ?”

Tôi lắc đầu, cầm túi ra khỏi công ty. Xe bị Phó Kiến Hưng lái đi rồi, tôi chỉ có thể gọi xe tới cục cảnh sát.

Bởi vì chuyện còn chưa có tiến triển cụ thể, trước khi có kết quả, Mộng Thu cần phải ở cục cảnh sát tiếp nhận điều tra trong mười lăm ngày.

Đi vào cục cảnh sát, tìm tới vị cảnh sát hôm qua thẩm vấn Mộng Thu, tôi hỏi tình hình cụ thể một chút, biết được bên cảnh sát không có tiến triển gì.

Camera giám sát trong quán bar giống như Trình Quyết Phong nói, đêm đó trùng hợp bị hỏng, không tìm thấy manh mối.

Bởi vậy, tôi cũng không thể gặp Mộng Thu, chỉ có thể chờ sau điều tra.

Hết cách, tôi chỉ đành đến Quán bar Thiện Kha, nhưng lúc bắt xe tới, quán bar đã bị niêm phong, không thể vào được.

Mạng lưới xã hội được tạo thành giữa người với người, vừa phức tạp lại phân ra cấp bậc. Nếu như chỉ dựa vào tôi, e là không cách nào tìm được chứng cứ gì thay Mộng Thu.

Tôi vốn cho là Phó Kiến Hưng sẽ tới hai nơi này, nhưng tôi nghĩ đơn giản quá. Lúc Phó Kiến Hưng gọi điện tới, tôi đang nản lòng ngồi ở cửa quán bar.

Nhận điện thoại, đầu dây bên kia có hơi ầm ĩ, nhưng giọng nói của anh vẫn rất rõ ràng: “Ở đâu đấy?”

“Công ty!” Nếu như nói cho anh biết tôi ở quán bar, tôi biết anh sẽ không vui, nên dứt khoát nói dối.

Nhưng một giây sau tôi đã bị vả mặt, giọng nói của người đàn ông trong điện thoại lạnh đi: “Công ty trở nên đơn sơ từ bao giờ thế?”

Tôi sững người, ngước mắt liền thấy được biển số xe của mình. Ánh mắt người đàn ông tối đi, sắc mặt u ám, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn tôi.

Ha ha!

Tôi bảo sao mà ầm ĩ thế, hóa ra…

Cúp máy rồi gật đầu, tôi đứng dậy đi về phía anh, mở cửa lên xe. Tựa người trên xe, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhìn anh nói: “Sao anh lại ở đây?”

“Sao em lại chạy tới chỗ này?” Anh hỏi lại, giọng điệu có hơi không vui.

Xoa mi tâm, tôi nhắm mắt, mệt mỏi nói: “Trần Huynh của Tín Thích chịu trách nhiệm kiểm toán cho Phó thị, nhưng mà anh ta không tham dự việc kiểm toán bên Kiều thị.”

“Giao cho AC làm đi!” Anh nói, lập tức khởi động xe.

Tôi sững sờ, không hiểu ý của anh, nói bằng giọng đầy nghi ngờ: “Giao hết cho AC, hay là chỉ Kiều thị thôi?”

Qua cột đèn tín hiệu, anh nhìn tôi một cái, mày khẽ nhướn: “Cô tính thất hẹn à?”

Ách, tôi và Trần Huynh đã ký hợp đồng, đương nhiên giao kiểm toán của Kiều thị cho AC làm là được rồi.

Bả vai và cột sống tôi có hơi khó chịu, dướn vai dựa vào phía sau, thấy con đường sai sai, khó hiểu hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”

“Ăn cơm!”

Anh luôn lạnh lùng ít nói như vậy. Tôi cũng không nhiều lời, có điều thấy anh dừng xe ở trung tâm thương mại, tôi không hiểu: “Ăn cơm trong trung tâm thương mại à?”

Người này tính dạo phố với tôi? Rồi mới ăn cơm à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK