Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 92

Trần Nghiệp thấy vậy thì mở miệng nói với tôi: “Nếu Giám đốc Thẩm không có việc gì thì mời cô ra ngoài cho!”

Cứ căng thẳng như vậy cũng không phải cách, tôi bèn ra khỏi văn phòng, đúng lúc gặp Trình Quyết Phong vừa ra khỏi thang máy.

Trong tay anh ta xách rất nhiều đồ, thấy tôi đi ra từ văn phòng của Phó Kiến Hưng, anh ta nhướng mày nói: “Cãi nhau à?”

Tôi gật đầu, cũng có thể coi đây là cãi nhau!

Tính cách của Phó Kiến Hưng rất quái gở, tôi ở bên anh bao năm qua mà cũng không hiểu lần này rốt cuộc anh bị làm sao.

“Thuốc cho cô này, về nhớ uống nhé.” Trình Quyết Phong đưa tôi cái túi trong tay, nhìn về phía văn phòng Phó Kiến Hưng rồi nói với tôi: “Tôi nghe nói về chuyện tiêu đề rồi, cô hãy giải thích rõ ràng đi.”

Anh ta về văn phòng, còn tôi cũng về làm việc.

Cứ mơ mơ màng màng đến tận lúc tan làm, tôi cầm túi xách đến thẳng bãi đỗ xe chờ Phó Kiến Hưng.

Tìm được xe Jeep màu đen của anh, tôi đứng chờ ở một góc, đó là vấn đề của tôi nên tôi cần phải tìm anh nói cho rõ ràng.

Nhưng tôi đợi gần một tiếng, xe trong bãi đỗ xe chỉ còn lác vài chiếc mà vẫn không thấy Phó Kiến Hưng đi ra, tôi tưởng anh vẫn ở lại công ty tăng ca.

Không ngờ cuối cùng người đi lấy xe lại là Trần Nghiệp.

Nhìn thấy tôi Trần Nghiệp sững sờ, anh ta vẫn nói với vẻ lịch sự xa cách: “Giám đốc Thẩm, sao cô lại ở đây?”

“Phó Kiến Hưng đâu?” Tôi mở miệng, đi thẳng vào vấn đề.

“Ban nãy anh ấy đi với Giám đốc Kiều rồi.” Trần Nghiệp đáp, móc chìa khóa xe ra từ trong cặp táp.

Tôi há miệng, nhất thời không biết phải nói gì.

Tôi bèn cười nói với anh ta: “Tôi còn có việc phải đi trước đây.”

Phó Kiến Hưng được lắm.

Tôi vội vã lái xe về biệt thự, ấn chuông cửa mấy lần mới thấy chị Trương vừa lau tay vừa ra mở cửa, nhìn thấy tôi, chị nở nụ cười: “Mợ về rồi đấy à!” Lúc nói lời này, chị ấy liếc mắt ra hiệu với tôi.

Tôi đi qua chị ấy, đúng lúc trông thấy người đàn ông ngồi trong sảnh đọc báo, cả người anh toát ra khí chất kiêu ngạo lạnh lùng.

Tôi thay giày, chị Trương vào phòng bếp tiếp tục nấu cơm, tôi đi đến ngồi xuống bên cạnh Phó Kiến Hưng, không nôn nóng nói chuyện với anh mà yên lặng chờ anh đọc báo xong.

Một lúc lâu sau, Phó Kiến Hưng buông tờ báo xuống, tôi đẩy cốc nước trái cây mà chị Trương bưng ra về phía anh, mở miệng nói: “Phó Kiến Hưng, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được chưa?”

Anh liếc mắt nhìn cốc nước trái cây nhưng không cầm lên, đôi mắt hơi tối đi, anh cất giọng trầm thấp lạnh lùng: “Cô Thẩm đang nói chuyện với tôi bằng thân phận gì?”

Anh vô cùng bình tĩnh khiến tôi thật sự không nhìn ra thái độ của anh.

Do dự một lát, tôi mở miệng nói: “Phó Kiến Hưng, trước khi chúng ta lĩnh giấy chứng nhận ly hôn thì tôi vẫn là mợ Phó.”

“Hừ!” Anh cười khẩy: “Cô cũng biết mình là mợ Phó cơ đấy.”

Tôi biết chuyện tin đồn khiến anh ta không vui nên giọng nói cũng hòa hoãn hơn: “Tôi và Trần Huynh thật sự không có gì cả, đó chỉ là tin đồn thất thiệt của paparazzi thôi. Phó Kiến Hưng, anh biết rõ tình cảnh của tôi hơn bất cứ ai mà, tôi có gì đó với anh ta là chuyện rất khó xảy ra!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK