Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 103

Anh ta nhìn tôi một cái, giống như đang nhìn một đứa ngốc: “Chị tôi ơi, chẳng lẽ chị nghĩ mẹ tôi rảnh rỗi, trong buổi họp tìm chị tám nhảm à?”

Cậu ta nói chuyện hôm nay?

Tôi không hiểu: “Cậu có ý gì?” Lâm Uyển hôm nay tìm tôi hỏi những vấn đề kỳ quái, mặc dù trong lòng tôi nghi ngờ, nhưng cũng không có cảm thấy có vấn đề gì.

Lúc này Trần Huynh nhắc tới, tôi lại hơi hoài nghi.

“Ha!” Anh ta có chút khinh bỉ tôi: “Với trí thông minh của chị có thể gả cho Phó Kiến Hưng cũng là may mắn. Tôi từng nói với chị trước đây, trông mặt mũi chị có vẻ giống mẹ tôi, Lục Hòa Nhi cũng giống, chị nghĩ là trên thế giới sẽ vô duyên vô cớ có người giống nhau à?”

Tôi nhíu mày: “Cậu có ý gì?”

Liếc tôi một cái, cậu ta mở miệng: “Ý chính là, mẹ tôi trước đó cũng đã lấy DNA của chị, còn có DNA của Lục Hòa Nhi, đi làm xét nghiệm huyết thống.”

Nói tới chỗ này, anh ta lại khó hiểu nói: “Tôi ban đầu còn tưởng là chị, nhưng không ngờ kết quả xét nghiệm lại là Lục Hòa Nhi.”

Trong đầu tôi một đống suy nghĩ, nhìn sảnh một chút, không thích hỏi ở chỗ này, dứt khoát lôi Trần Huynh đến phòng trà trong hành lang.

Nhìn anh ta, tôi nghiêm túc nó: “Các người thấy tôi và Lâm tổng trông giống nhau nên lấy trộm DNA của tôi đi xét nghiệm?”

Anh ta bĩu môi: “Dĩ nhiên không phải, mẹ tôi tìm người hai mươi nhiều năm, không có đầu mối bà ấy cũng không cố gắng nhiều năm vậy, chị và Lục Hòa Nhi trải qua nhiều thứ giống nhau, mẹ tôi ban đầu không xác định chị và Lục Hòa Nhi rốt cuộc là ai mới đúng, cho nên bà ấy sắp xếp cho Phó Kiến Hưng dẫn theo chị, và cùng gặp Lục Hòa Nhi, sau đó làm xét nghiệm.”

Tôi không hứng thú chuyện tôi và Lục Hòa Nhi cùng trải qua, cái tôi tò mò là Phó Kiến Hưng ban đầu dẫn tôi đến gặp Lâm Uyển, căn bản không phải vì cứu Mộng Thu, mà chẳng qua anh ban ân huệ cho Lâm Uyển.

Mà tôi trong chuyện này lại không biết gì cả.

“Lục Hòa Nhi ban đầu đã biết những chuyện này sao?” Tôi mở miệng, ngực hơi khó chịu.

Anh ta gật đầu: “Phó Kiến Hưng đã từng nói qua với cô ta trước, sau này cô ta có đi cùng mẹ tôi, nhìn có vẻ không giống như không biết.”

Tôi hơi buồn cười, cho nên, cả sự kiện, chỉ có một mình tôi không biết.

“Ha!” Tôi buồn cười, nhưng là không cười nổi, tôi như con ngốc từ đầu đến cuối, sợ rằng có khi bị bán cũng không biết.

Thấy tôi sắc mặt không ổn lắm, Trần Huynh dừng một chút, hoặc là ý thức được cái gì đó, cậu ta thu lại suy tư, hơi đau lòng nhìn tôi, nói: “Chị cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyện này không ai nói cho chị là vì lo chị nghĩ bậy, hơn nữa mọi người cũng không dám khẳng định, cho nên. . .”

“Cho nên, các người đương nhiên sẽ cảm thấy tôi không cần phải biết gì? Giống như kẻ ngu?” Tôi mở miệng, trong lòng khó chịu.

Anh ta cau mày: “Thẩm Mai Trang, chị biết tôi không có ý đó.”

“Ta không biết!” Đáp lại anh ta ba chữ, tôi rời khỏi phòng, tôi cho là chỉ cần tôi hiền lành, đủ cho người khác tín nhiệm, tôi cũng sẽ không bị tổn thương lớn, nhưng thật sự là tôi quá ngây thơ rồi. Đời này tôi gặp đau khổ là chuyện không thể thiếu.

Trong phòng khách, không ít người tới, đều là quan chức cao cấp, trong đám người Lục Hòa Nhi vô cùng chói mắt, được Lâm Uyển và Mạc Tri Sính kéo tất cả mọi người thăm hỏi sức khỏe, bọn họ giới thiệu cô ta với tất cả mọi người, vừa tốt đẹp lại vừa ấm áp.

Đúng vậy, có vài người, từ khi ra đời đã được may mắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK