Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 147

Đúng là âm hồn không tan.

“Tôi đã nói rồi, tôi không đi!” Trong lòng tôi rất ngột ngạt bức bối, nên giọng điệu không khỏi có hơi khó chịu.

Trần Nghiệp vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Tổng Giám đốc Phó bảo tôi đón cô!”

Tôi hơi bực mình: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi, lát nữa tôi tự qua đó, ok?”

“Tôi đưa cô đi!”

WTF…

“Bộp!” Tôi không nhịn được nên đập mấy cái lên tay lái, trong lòng cảm thấy sụp đổ, tôi nhìn Trần Nghiệp ở ngoài cửa sổ xe và nói: “Tránh ra!”

Anh ta dịch người, sau đó đứng sang một bên và chờ tôi xuống xe.

Tôi cảm giác như mình sắp bị Phó Kiến Hưng ép đến phát điên rồi, sau khi mở cửa xuống xe, Trần Nghiệp vẫn lạnh lùng nói tiếp: “Cô Thẩm, mời cô theo tôi qua bên này.”

Sau khi lên chiếc Bentley màu đen, cơn giận của tôi vẫn chưa tiêu tan, trong lòng uất nghẹn đến khó chịu, dù sao thì Trần Nghiệp cũng không phải một đối tượng tốt để cho tôi trút giận.

Chiếc xe chạy thẳng đến bệnh viện, tôi nhảy xuống xe rồi đi thẳng vào bệnh viện, bước một mạch đến phòng bệnh của Phó Kiến Hưng.

Trình Quyết Phong, Kiều Cao Nghĩa và Lục Hoà Nhi đều ở đây.

Có lẽ là vì tôi tới quá đột ngột nên mấy người họ đều đồng loạt nhìn tôi với vẻ sững sờ.

Tôi liếc nhìn Phó Kiến Hưng, sau đó nhìn mấy người kia và nói: “Nếu mấy vị không có việc gì thì mời về cho!”

Tôi cũng đâu thể nổi giận với Phó Kiến Hưng trước mặt mấy người họ!

Trước giờ Trình Quyết Phong đều rất tự giác, anh ta thấy vậy thì có hơi sững sờ nhưng vẫn đi ra ngoài.

Còn Lục Hoà Nhi thì nhướng mày nhìn tôi: “Thẩm Mai Trang, vào phòng mà không gõ cửa, giáo dục của cô đâu mất rồi?”

“Cô Lục cùng mấy vị để cửa mở rồi làm chuyện gì ở đây à?” Cửa phòng bệnh không đóng thì tôi gõ cái gì?

Lục Hoà Nhi đỏ mặt: “Thẩm Mai Trang, cô thật trơ trẽn!”

Trong lòng tôi vẫn còn cục tức nên nói năng cũng không nể mặt ai: “Vậy cô Lục muốn sao? Cô thích quấn lấy Phó Kiến Hưng như vậy là bởi vì tôi đã từng xơi anh ấy, cô cảm thấy đồ thừa thú vị và có hương vị ngon à?”

“Thẩm Mai Trang, cô…”

Tôi cười chế nhạo: “Nếu không thì sao? Giám đốc Kiều và bác sĩ Trình cũng không tồi. À! Cũng đúng, một người dịu dàng nho nhã như bác sĩ Trình đương nhiên sẽ chướng mắt loại phụ nữ như cô, nhưng anh Kiều thì luôn cương quyết một lòng với cô, sao cô không chịu nhìn anh ta mà cứ thích mập mờ với anh ta làm gì, cô tưởng mình đang nuôi chó à? Thích được liếm đến vậy à?”

Sắc mặt Kiều Cao Nghĩa rất tệ: “Thẩm Mai Trang, chú ý lời nói của cô!”

Tôi bật cười: “Anh Kiều bị liếm thể hiện ra mặt luôn rồi à? Không nói lại được hả?”

“Được rồi!” Phó Kiến Hưng lên tiếng, anh nhìn Lục Hoà Nhi và Kiều Cao Nghĩa: “Mọi người đi xử lý việc của mình trước đi!”

Hai người bọn họ đều rất khó chịu nhưng cũng không nhiều lời, lưỡng lự một lúc rồi bỏ đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Phó Kiến Hưng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK