Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 100

Mười mấy phút đi đường, xe ngừng ở dưới một tòa biệt thự kiểu Âu, Thẩm Mạnh xuống xe, cực kỳ lịch sự mở cửa xe cho tôi, lịch sự đưa tay về phía tôi, giọng nói vang lên: “Lát nữa ngoan ngoãn theo anh.”

Tôi ghét nụ cười giả tạo dối trá của anh ta, kẻ đã liếm máu trên mũi dao, cho dù anh ta có tặng hoa cho bạn, bạn vẫn sẽ thấy anh ta là tên giết nguời máu lạnh.

Nhưng mà tôi chỉ có thể nghe theo anh ta, xuống xe, khoác tay anh ta.

Biệt thự thiết kế phóng khoáng tao nhã, lại mang một chút phong cách xưa, đi vào cửa, đập vào mắt không phải là phòng khách mà là một đoạn đường đá cuội nhỏ, xuyên qua một cái vườn hoa nhỏ mới tiến vào phòng khách.

Vịn Thẩm Mạnh, tôi bước trên đôi cao gót, coi như trót lọt.

Ra bên ngoài đại sảnh phòng khách, tôi liếc mắt thấy Phó Kiến Hưng đứng ở phía trước cách đó không xa, anh mặc tây trang màu đen, phối hợp áo sơ mi trắng, cổ áo trắng gọn gàng, tóc ngắn, làm tăng thêm vẻ đẹp nghiêm nghị, sắc bén, rất đẹp mắt.

Trên người tỏa ra cảm giác mạnh mẽ, cho dù là ở trong đám đông, cũng có thể làm người ta liếc mắt đã thấy!

Sau khi tôi nhận ra, cũng kịp phản ứng, buổi tiệc này là tiệc sinh nhật Lâm Uyển, Phó Kiến Hưng sẽ đến, không ít người trong giới kinh doanh và chính trị của Thuận Thành tôi biết cũng đến.

Tôi là vợ Phó Kiến Hưng, nhưng lại ôm tay một người đàn ông khác, xuất hiện như vậy, há chẳng phải là sẽ vả vào mặt Phó Kiến Hưng sao?

Tôi chợt thu tay lại, trong lòng sợ hãi và tràn đầy lo âu.

Nhưng Thẩm Mạnh là ai, người liếm máu đi về phía trước, anh ta trong nháy mắt giữ chặt bàn tay tôi, sắc mặt âm trầm: “Bé Trang, nghe lời!”

Tôi mím môi, trong lòng bàn tay toát mồ hôi.

Ngước mắt nhìn về phía Phó Kiến Hưng, anh cũng phát hiện ra tôi, con ngươi sâu thẳm hơi nheo lại, tròng mắt đen rơi vào bộ lễ phục màu đen trễ vai trên người tôi.

Chốc lát, anh chuyển tầm mắt về hướng Thẩm Mạnh: “Thẩm tổng, đã lâu không gặp.”

Phó Kiến Hưng biết Thẩm Mạnh?

Thẩm Mạnh ôm tôi, cười nhạt: “Phó tổng, đã lâu không gặp.”

Cuộc đối thoại của hai người, chỉ là một câu hỏi thăm sức khỏe rất bình thường, tôi không nghe ra bất kỳ điều gì không ổn trong đó.

Phó Kiến Hưng rũ đôi mắt đen, trầm ngâm: “Thẩm tổng, người bên cạnh anh là?”

“Vị hôn thê của tôi!” Thẩm Mạnh nói câu này, tôi sững người, trong đôi mắt sâu xa thâm thúy của Phó Kiến Hưng cũng loáng thoáng ý vị lạnh lẽo.

Nhưng trên mặt vẫn cười nói: “Tin đồn Thẩm tổng không gần phụ nữ, hôm nay xem ra là kim ốc tàng kiều.”

Thẩm Mạnh cầm tay tôi, cười nhẹ nhàng, dịu dàng nho nhã: “Đâu có chuyện không gần phụ nữ, chỉ chờ người yêu trở về mà thôi.”

Phó Kiến Hưng nguy hiểm híp mắt một cái, mím đôi môi mỏng: “Người yêu trở về. . .”

Lúc này, tôi đã bị rối loạn, chuyện của Thẩm Mạnh tôi chưa còn nói với Phó Kiến Hưng, còn chưa tới kịp giải thích, hôm nay cũng đã đi đến bước này.

Tay bị Thẩm Mạnh kéo, tôi không giãy ra được, nhưng nhất thời không dám bác bỏ mấy lời Thẩm Mạnh nói nhăng cuội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK