CHƯƠNG 117
Đó là người đàn ông trung niên đã bắt cóc tôi lần trước. Tôi không thấy rõ mặt nhưng nhớ rất rõ ràng dáng người ông ta nên nhất thời không nhịn được dừng xe lại, cẩn thận quan sát người đàn ông trung niên trong chiếc xe Cayenne kia.
Nhưng chỉ lát sau, người kia đã lái xe rời đi.
Dù sao lúc đó tôi cũng không nhìn thấy rõ mặt người kia, đàn ông trung niên hơi mập lại rất nhiều, sợ rằng hơi khó để có thể tìm ra ông ta trong biển người.
Tôi do dự một lát rồi vẫn lái xe đi tới trung tâm thương mại đã hẹn với Mộng Thu.
Khi tôi đến nơi thì Mộng Thu đã chờ tôi từ lâu rồi. Cô ấy vừa nhìn thấy tôi đã bĩu môi nói: “Chị cả à, cậu đến muộn nửa tiếng đấy.”
Tôi đưa cốc trà sữa trong tay cho cô ấy và nói: “Tớ bị kẹt xe trên đường chứ không cố ý đâu. Tớ mua trà sữa cho cậu xem như lời xin lỗi nhé.”
Cô ấy nhận lấy cốc trà sữa, kiêu ngạo nói: “Nể tình cậu chân thành như vậy, tớ mới không tính toán với cậu đấy.”
Trung tâm thương mại ở trung tâm Thuận Thành rất lớn, Mộng Thu chắc hẳn đã lâu không vào nên rất hưng phấn. Theo cách nói của cô ấy là cố ý không ăn cơm từ sáng sớm, để bụng ăn một bữa buffet hải sản.
Tôi cười khẽ, trong đầu không khỏi nhớ lại thời học đại học, tiền sinh hoạt của chúng tôi không nhiều, vì ăn một bữa ngon mà phải dành dụm rất lâu, sau đó hẹn nhau cùng ăn buffet.
Năm tháng để lại dấu ấn và cả ký ức.
Tôi nghĩ kỹ lại, những ngày tháng đó là vui vẻ nhất. Cho dù chúng tôi không có tiền nhưng trong lòng chẳng có ai, sạch sẽ lại tự do.
Ăn tối xong, Mộng Thu kéo tôi vào một cửa hàng mẹ và bé đi dạo một vòng, cô ấy chọn vài món đồ cần thiết cho đứa bé sắp chào đời.
Tôi nhìn thấy đồ cô ấy chọn đều là màu hồng thì không khỏi cười khổ: “Cậu chọn tất cả đều là màu hồng, nhỡ tớ sinh con trai thì sao?”
Cô ấy chọn giường trẻ con, nhìn về phía tôi nói: “Không sao, bất kể là con trai hay con gái, trước khi nó ba tuổi đều có thể dùng được mấy thứ này. Nếu nó thật sự không thích, chờ sau khi nó sinh ra, chúng ta lại mua về.”
Lời này hình như không có vấn đề gì.
Tôi mua linh tinh cũng đầy một xe, thậm chí cô ấy lo tôi mang thai sẽ bắt đầu béo lên, sưng phù, còn mua hết các loại dưỡng da.
Chuyển hết đồ vào trong xe, tôi không khỏi mỉm cười và nói: “Mộng Thu, cậu làm mẹ nuôi chắc hẳn còn quan tâm đứa trẻ hơn cả mẹ ruột là tớ đấy.”
Cô ấy cười khẽ, đột nhiên mắt đỏ hoe ôm tôi: “Mai Trang, cậu rời khỏi Phó Kiến Hưng đi! Tớ cũng có thể chăm sóc tốt cho cậu.”
Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại nói ra lời này, nên hơi sửng sốt, vỗ vai cô ấy nói: “Sao cậu đột nhiên dễ xúc động vậy? Tớ rời khỏi Phó Kiến Hưng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Nhưng Mộng Thu, tớ muốn rời đi một cách quang minh chính đại, chứ không phải lén lút.”
Cô ấy gật đầu, giọng hơi khàn khàn: “Không sao, tớ chờ cậu. Tớ đã tìm được chỗ thích hợp ở Hải Thành, giá nhà ở đó rẻ, tớ tính với số tiền của chúng ta có thể mua được một căn biệt thự nhỏ, đến lúc đó hai chúng ta cộng thêm đứa bé cũng có thể ở được.”
Cô gái này hình như có chút thay đổi, tôi nhất thời không biết cô ấy thay đổi chỗ nào, nhưng luôn cảm thấy cô ấy hình như đang giấu chuyện gì đó, có vẻ bi thương.