Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 150

Một lúc lâu sau, tôi hơi muốn chạy đi: “Anh bình thường lại chưa?”

“Lát nữa!” Giọng nói của anh hơi khàn.

Tôi…

. . .

Một lúc lâu sau, anh thả tôi ra, xoay người lại nằm trên giường, hơi thở nhẹ lại.

Tôi đứng dậy, thật sự không muốn ở lại lâu.

Sửa đồ cho ngay ngắn lại rồi đi ra khỏi phòng bệnh.

Đúng lúc gặp Lục Hòa Nhi ở trước cửa, mặt tôi vẫn chưa hết đỏ.

Nhìn sắc mặt của cô ta, khả năng cao là đã nhìn thấy.

“Thẩm Mai Trang, cô không biết xấu hổ à!”

Tôi gật đầu: “Ừ, vậy nên cô nhìn lén cũng không tốt lành gì đâu.” Nhướng mày lên: “Bây giờ cô có thể đi vào, có khi anh ấy còn có thể làm lần nữa đấy. Dù sao thì thể lực anh ấy vẫn tốt lắm, đúng không nào?”

Nói xong, tôi tránh cô ta và đi.

Tay tôi hơi khó chịu, tôi tìm phòng vệ sinh và rửa rất lâu.

. . .

Đi ra khỏi phòng bệnh thì trời đã tối, Thẩm Mạnh là một tên quỷ khó đối phó.

Thấy xe anh ta đỗ ở ngoài biệt thự nên tôi dừng xe ở một nơi cách khá xa, định quay xe lại để đi đến chung cư Vân Đồng, nhưng chỉ trong hai phút.

Anh ta đã chặn xe trước mặt tôi, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại nở nụ cười: “Cứ trốn tránh thế này không phải là chuyện lâu dài đâu! Khi đó anh nói rồi, nếu có thể gặp lại lần nữa thì giữa chúng ta không còn là anh em nữa, nên tiếp xúc với nhau bằng cách thức khác.”

Tôi ngồi trên xe, nhìn anh ta bước xuống xe và nhàn hạ đi đến bên cạnh tôi, dựa người lên cửa xe tôi, cực kì nhàn nhã.

Đúng thế!

Không tránh được!

Tôi xuống xe, ánh mắt nhìn anh ta lạnh lùng hơn: “Anh muốn gì?”

Anh ta cười mỉm nhưng lại hơi lạnh lùng: “Đi với anh, Mai Trang à, những năm qua anh rất nhớ em!”

Tôi cười, mắt ươn ướt: “Nhớ tôi làm gì? Nghĩ nên hành hạ tôi thế nào sao? Nghĩ làm sao để tôi nhìn cảnh anh giết người ư? Muốn tôi ngày ngày sống trong bóng tối của anh sao?”

Anh ta nhắm mắt, một lúc lâu sau mới mở ra, cực kì sáng: “Em và Phó Kiến Hưng không hạnh phúc đúng không?”

Tôi lắc đầu: “Tôi rất hạnh phúc!”

Anh ta cười nhạt: “Em cướp ngừoi đàn ông của con gái của Mạc Tri Sính, em nghĩ mình có thể bình an trong bao lâu?”

Không muốn nói chuyện nhàm chán thế này, tôi nhìn anh ta: “Anh đến đây là để nói những chuyện này sao?”

Anh ta đi thẳng vào vấn đề: “Về Hoài An với anh đi. Anh đã mua nhà cũ lại, cũng đã sửa sang lại xong xuôi rồi, giống như trước kia như kiểu em thích.”

Tôi cười: “Trở về để tiếp tục sống trong bóng tối của anh?”

Anh ta nhíu mày, sắc mặt càng thêm lạnh lùng hơn: “Mai Trang em biết mà, anh chưa từng nghĩ đến chuyện tổn thương em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK