Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 101

Trong lòng rối như tơ vò.

Tròng mắt đen Phó Kiến Hưng lại nhìn tôi chốc lát, không khỏi bật cười: “Thế bây giờ tôi nên gọi cô là gì? Mợ Phó? Hay là mợ Thẩm?”

Trái tim tôi trầm xuống, dùng sức đẩy tay Thẩm Mạnh ra, tiến lên kéo anh:”Phó Kiến Hưng, tôi. . .”

“Kiến Hưng!” Giọng nữ vui vẻ dịu dàng truyền tới, tôi đưa mắt nhìn, Lục Hòa Nhi mặc chiếc váy đuôi cá dài hở lưng màu nude, khoe ra toàn bộ vóc người hoàn mỹ, cô ta nâng váy, thanh nhã đi tới bên cạnh Phó Kiến Hưng, rất tự nhiên khoác tay Phó Kiến Hưng.

Trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.

Thấy tôi, Lục Hòa Nhi lại không bất ngờ, chẳng qua là sắc mặt hơi trầm xuống: “Cô Thẩm cũng tới à.”

Ánh mắt rơi vào trên người Thẩm Mạnh bên cạnh tôi, cười nhàn nhạt, nói: “Cô Thẩm, người này là bạn… sao?”

Một chữ bạn cô ta nói rất mập mờ.

Tôi cụp mắt, kìm nén lại lời muốn nói trong lòng, bây giờ giải thích, chỉ sợ sẽ thành trò cười.

“Mai Trang, đi, vào đi thôi!” Thẩm Mạnh thản nhiên nhìn Lục Hòa Nhi một cái, hứng thú giảm một chút, trong con ngươi thoáng qua vẻ chán ghét, ôm tôi đi thẳng vào phòng khách.

Thẩm Mạnh không phải là không gần phụ nữ, anh ta chán ghét phụ nữ, từ tám tuổi, anh ta đã rất bài xích phụ nữ, nếu không phải tôi cùng lớn lên với anh ta, lúc này anh ta cũng sẽ chán ghét tôi như vậy.

Sự đặc biệt này, lúc này với tôi chính là địa ngục, vĩnh viễn khó thoát khỏi móng vuốt của Thẩm Mạnh.

Sau lưng loáng thoáng tiếng Lục Hòa Nhi: “Anh Kiến Hưng, hóa ra chị Thẩm còn biết Thẩm tổng tập đoàn An Đạt. Chẳng trách dì Lâm nói với em người tới tối nay đều là quan to chức lớn trong thương giới và giới chính trị.”

Tập đoàn An Đạt sao?

Nói là tiệc sinh nhật, chứ đây không phải tiệc giao lưu giữa các tinh anh sao. Lâm Uyển tối nay mặc một bộ sườn xám màu đen bên phần xẻ thân có một con phượng hoàng vàng, phối với một đôi cao gót pha lê màu xanh lam, vô cùng ưu nhã xinh đẹp.

Sắp năm mươi tuổi, nhưng trên mặt không có một chút dấu vết của năm tháng, ngược lại năm tháng tăng thêm màu sắc cho bà, người đẹp không có tuổi già, năm tháng chưa bao giờ bại người đẹp, e rằng là nói đến bà.

Xa xa bà ấy nhìn thấy Thẩm Mạnh ngay, vốn là đang nho nhã tiếp đãi vài người, bà bưng một ly rượu vang đi về phía Thẩm Mạnh.

“Thẩm tổng, hết sức cảm ơn cậu có thể tới!” Giơ rượu vang, bà ấy cười dịu dàng, ánh mắt rơi trên người tôi, hơi sững sờ, nhìn về phía Thẩm Mạnh nói: “Người này là?”

Không đợi Thẩm Mạnh mở miệng, tôi đã mở miệng trước: “Lâm tổng, hôm nay rất đẹp!”

Bà sửng sốt một chút, nhưng cũng chính là thoáng qua, đè xuống kinh ngạc, nhìn về phía tôi cười nói: “Hóa ra là cô Thẩm, hôm nay cô quá đẹp, trong lúc nhất thời tôi chưa nhận ra, quả thực xin lỗi!”

Tôi mỉm cười: “Để Lâm tổng chê cười rồi, tôi bình thường lôi thôi, những lúc gọn gàng trông sẽ có khác nhau, không trách Lâm tổng!”

Bà ấy nhìn tôi, cùng lúc đó lại nhìn tay Thẩm Mạnh đang ôm tay tôi, hơi sững sờ, hết sức bình ổn, nói: “Hai người có quen biết?” Ánh mắt nghi hoặc cũng nhìn về phía Thẩm Mạnh.

Thẩm Mạnh cười một tiếng: “Dĩ nhiên, biết nhau mười mấy năm.”

Lâm Uyển vốn còn muốn hỏi lại, nhưng lúc này đột nhiên yên tĩnh trở lại, không ít người đều hướng mắt nhìn ra ngoài.

Theo bản năng, tôi quay đầu nhìn sang, thấy bên ngoài sảnh lớn, một người đàn ông trung niên áo choàng dài, khí chất tuấn tú bước vào, sau lưng còn có bốn người mặc âu phục đen đi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK