Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 47

Bất chợt tôi không nhịn nổi, “oẹ” một tiếng rồi nôn khan, chạy vào nhà vệ sinh nôn hết nhưng thứ đã ăn ra, dạ dày càng khó chịu hơn.

“Không ngon?” Giọng nói lạnh băng vang lên sau lưng, tôi ngây người, quay đầu nhìn Phó Kiến Hưng đang đứng tựa vào cửa.

Tôi vội lắc đầu: “Không phải, có thể là tôi đói cả ngày ròi, bây giờ tự nhiên ăn vào nên dạ dày không chịu nổi, mới buồn nôn.”

Anh đỡ tôi dậy, kéo tôi lên lầu hai, còn tôi thì hơi mơ màng.

“Sao vậy?”

Anh cởi áo vest trên ngời xuống, say đó thay quần áo thoải mái, nhìn tôi nói: “Thay đồ đi, muốn ăn gì, mình ra ngoài ăn!”

Tôi ngạc nhiên, vội lên tiếng: “Tôi không đói, ra ngoài cũng ăn không vào, không đi đâu.”

Nhưng dường như lời nói của tôi không có tác dụng gì, anh nói như thể không cho tôi có đường từ chối: “Tôi chờ cô ở ngoài!”

Nói thật là tôi thật sự không đói, nhưng… Ngẫm nghĩ, cuối cùng tôi vẫn thay quần áo, ra ngoài với anh.

Thuận Thành bảy tám giờ tối, tiếng cười nói rộn ràng, rất náo nhiệt, Phó Kiến Hưng lái xe, đưa mắt nhìn tôi hỏi: “Muốn ăn gì?”

Tôi nghĩ rồi nói: “Thanh đạm chút!”

Có thể là đến giai đoạn ốm nghén nên tôi luôn thấy mình rất ghét mùi tanh.

Anh khẽ gật đầu, nhìn gương mặt anh tuấn dịu dàng của anh, bỗng nhiên tôi phát hiện từ lúc tôi và Phó Kiến Hưng kết hôn đến nay, hôm nay là ngày hoà thuận nhất.

Có vài giây tôi tham lam nghĩ rằng, nếu mãi mãi thế này thì tốt biết mấy, gia đình ba người chúng tôi cứ sống thật tốt thế này, hạnh phúc biết bao!

Xe ngừng trước cửa tiệm cháo, tôi xuống xe vào tiệm cháo tìm chỗ ngồi, có lẽ là tối rồi nên không đông khách.

Tôi mới vừa ngồi xuống, phục vụ đưa thực đơn cho tôi, Phó Kiến Hưng đã ăn rồi, khẩu vị của tôi không được tốt lắm nên chỉ gọi vài món nhẹ và một phần cháo bí đỏ.

Điều làm tôi bất ngờ là sau khi Phó Kiến Hưng đi đỗ xe, lúc bước vào có dắt theo hai người, là Lục Hòa Nhi và Kiều Cao Nghĩa.

Trùng hợp gặp? Hay hẹn nhau từ trước?

Thấy tôi đã ngồi xuống, ba người Phó Kiến Hưng bước đến ngồi bên chỗ của tôi, thấy có cả tôi nên sắc mặt Lục Hòa Nhi thay đổi, sau đó không nói gì nhiều, dù gì cũng có bốn chỗ ngồi.

Vì tôi ngồi xuống trước, Lục Hòa Nhi nhanh hơn Phó Kiến Hưng một bước, ngồi bên cạnh tôi, tươi tắn hỏi: “Chị Thẩm, em ngồi cạnh chị, có sao không?”

Tôi có thể nói có sao à?

Không thể!

Cho nên tôi im lặng.

“Gọi gì?” Phó Kiến Hưng lên tiếng, nhận thực đơn mà phục vụ đưa, nhìn tôi hỏi.

Tôi lên tiếng: “Vài món ăn nhẹ và một phần cháo!”

Anh gật đầu, cúi đầu chọn vài món, Kiều Cao Nghĩa bĩu môi: “Anh ba, anh đừng gọi cho tôi, tôi không muốn ăn.”

Phó Kiến Hưng gật đầu, sau đó đưa thực đơn cho phục vụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK