Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 125

Tinh thần của tôi có chút rã rời, nghĩ càng nhiều lại càng đau đầu, vốn cũng không ngủ được, bèn ngồi dậy tìm điện thoại, lại nghĩ ra dường như lúc nãy để ở bên ngoài.

Bước xuống giường, tôi đứng dậy đi ra ngoài, Phó Kiến Hưng không ở trong văn phòng.

Tôi nhìn quanh một vòng, trông thấy có người đứng phía sau tấm rèm cửa ngoài ban công, tôi cầm lấy điện thoại, đang chuẩn bị đi vào lại.

Vô tình nghe được Phó Kiến Hưng nói chuyện điện thoại: “Cô ấy không có việc gì chứ?”

Không biết đầu bên kia đã nói những gì, anh lên tiếng nói: “Ừm, dẫn cô ấy đi làm kiểm tra xem, cẩn thận băng bó những vết trầy xước, xử lý xong xuôi thì dẫn cô ấy về Lê Viên.”

Là Lục Hòa Nhi.

Đúng vậy, sao tôi lại quên mất tôi bị thương, Lục Hòa Nhi cũng bị thương chứ, người mà anh không nhắc đến mới là người đáng lo nhất.

Đối với tôi thì anh không hề có tình yêu, chỉ có trách nhiệm.

Chắc hẳn Phó Kiến Hưng không nghĩ rằng tôi sẽ ra bên ngoài, từ ban công bước ra trông thấy tôi đứng đó, anh khẽ nhíu mày: “Sao không nghỉ ngơi cho tốt đi?”

Tôi nâng tay lên ám chỉ chiếc điện thoại trong tay mình: “Tôi ra lấy điện thoại.”

“Đi ngủ thì không cần phải dùng đến điện thoại đâu.”

“Ừm.”

Quay trở lại phòng nghỉ, tôi có hơi lơ đãng.

May mà người có thai ngủ khá nhiều, ngẩn ngơ một lát tôi đã thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc tỉnh dậy, đã là buổi chiều, nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau, tôi vội xuống giường, có thể là vì ngủ nhiều quá nên đầu hơi khó chịu.

Tôi đẩy cửa ra, trông thấy Phó Kiến Hưng và Kiều Cao Nghĩa đang xung đột với nhau, không biết hai người đó cãi nhau chuyện gì, nhưng thấy tôi đi ra thì cả hai đều im bặt.

Phó Kiến Hưng quăng một xấp tài liệu cho Kiều Cao Nghĩa, giọng nói mang theo vài phần lạnh nhạt: “Đừng đem đồ của bản thân đi tìm đường chết, cũng là việc như vậy, tôi hy vọng cậu sẽ không phạm phải.”

Kiều Cao Nghĩa nhặt tài liệu lên, ánh mắt âm u trừng về phía tôi, sau đó không nói thêm lời nào nữa đã rời đi.

Tôi có hơi khó hiểu, là tôi xuất hiện không đúng lúc sao?

“Ngẩn ngơ gì ở đó?” Phó Kiến Hưng lên tiếng, vóc dáng cao thon tựa lưng vào chiếc ghế của sếp, có chút lười nhác ngoắc tay về phía tôi: “Lại đây!”

Tôi đến bên cạnh anh, tiện thể ngồi lên trên đùi anh, hơi chán nản nói: “Ngủ nhiều quá nên tôi hơi khó chịu.”

Anh vuốt vuốt chỏm tóc bên tai tôi, tựa mặt lên trên cổ tôi: “Không sao, lát nữa ra ngoài đi dạo, muốn ăn gì nào?”

“Tôi không đói.” Tôi ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, đã ba giờ chiều rồi, mơ mơ hồ hồ ngủ ba bốn tiếng đồng hồ, chẳng trách lại khó chịu vậy.

Anh đưa cho tôi một ly nước: “Viện trưởng Lục vừa nãy gọi điện thoại đến mời chúng ta cùng ăn cơm tối, có đi không?”

Tôi hơi bất ngờ, uống một ngụm nước, rồi đặt ly nước lên trên bàn: “Anh đồng ý rồi sao?”

Ánh mắt đen láy của anh thâm sâu, gật đầu: “Ừm, muốn dẫn em đi ăn gì đó ngon một chút.”

Lý do này xem ra cũng được đấy.

Anh đường đường là một Tổng Giám đốc, muốn cho một phữ mang thai ăn một bữa ngon lành thì cũng đâu đến mức phải tìm người khác để ăn chực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK