CHƯƠNG 110
Cửa xe vừa mở ra, tôi lập tức xuống xe, không nói gì mà chỉ nhìn hai người đàn ông ngang sức ngang tài đối đầu nhau.
Thẩm Mạnh nheo mắt lại, tuy anh ta đang ngồi, nhưng khí thế không hề suy giảm: “Đánh thử?”
Cách giải quyết vấn đề giữa hai thằng đàn ông, từ xưa đến nay luôn dùng nắm đấm. Quyền cước va chạm, đánh hả dạ rồi thì trong lòng ai cũng thoải mái.
Con ngươi đen nhánh của Phó Kiến Hưng trở nên tối tăm hơn vài phần, anh nhếch môi mỏng: “Được!”
Tiếng động quá lớn, chị Trương sống ở sân ngoài cũng bị đánh thức. Chị bật hết đèn trong sân lên, sau đó vội vã ra ngoài xem xảy ra chuyện gì.
Thấy tôi và Phó Kiến Hưng đều có mặt, còn có một người lạ, chị ta nhất thời ngẩn người, hơi lo lắng nói: “Cậu chủ, có cần báo cảnh sát không?”
Phó Kiến Hưng cởi bộ vest đen được đặt làm riêng ra, ánh mắt tối sầm: “Không cần, vào nhà lấy cho mợ chủ một cái ghế ra đây, để cô ấy ngồi xem cho rõ!”
Tôi…
Chị Trương gật đầu, lập tức làm theo.
Tôi nhíu mày, trong lòng vốn đã không thoải mái, nhìn Phó Kiến Hưng nói: “Tôi không xem, không tốt cho con. Anh cẩn thận, đừng để bị thương, tôi vào nhà chờ anh.”
Có lẽ là lời tôi nói có tác dụng, vẻ mặt của Phó Kiến Hưng bớt u ám hơn vài phần. Anh ta nhếch môi, nhìn tôi nói: “Ừ, vào nhà chờ tôi!”
“Đệch!” Thẩm Mạnh vốn không phải người tốt bụng gì, lúc này không biết là vì lý do gì, anh ta bỗng nhiên nổi khùng, vung nắm đấm về phía Phó Kiến Hưng.
Hai người đàn ông cứ như vậy, không hề có điềm báo trước, lao vào đánh nhau.
Tôi cũng không ở lại đó làm gì, che chắn hết mọi âm thanh sau lưng.
Vào phòng khách, chị Trương thấy tôi thì căng thẳng nói: “Xảy ra chuyện gì vậy mợ?”
“Không sao!” Tôi lắc đầu, vừa nãy trong bữa tiệc tôi không ăn gì, bây giờ đói bụng hơi khó chịu. Tôi nhìn chị Trương, hỏi: “Trong nhà còn gì ăn không?”
“Có có…” Chị Trương vừa nói vừa đi vào nhà bếp, sau đó bưng một bát trứng gà hầm và một nồi thịt gà ra.
Tôi hơi ngạc nhiên, nhìn chị nói: “Chị Trương, bây giờ là mười hai giờ, sao đồ ăn này lại…”
Giờ này rồi mà thức ăn còn nóng hầm hập, cũng thần kỳ thật đấy.
Chị cười nói: “Cậu chủ gọi điện về dặn dò, bảo là cô không ăn gì trong bữa tiệc, trở về nhất định sẽ đói!”
Tôi ngẩn người, nhất thời không biết miêu tả cảm xúc hiện giờ ra sao.
Người anh ta quan tâm, rốt cuộc là đứa nhỏ hay là tôi?
Bên ngoài truyền tới tiếng rên rỉ, chị Trương xới cơm cho tôi, hơi lo lắng nói: “Chuyện này… hay là báo cảnh sát đi!”
Tôi lắc đầu, chậm rãi nhai đồ ăn: “Không cần đầu!”
Hai người bọn họ, ngang sức ngang tài, nhưng không chết được.
Khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài không còn tiếng động. Sau đó tiếng khởi động xe vang lên, mấy phút sau Phó Kiến Hưng bước vào nhà.
Tôi ăn xong cơm, bụng căng phồng, không khỏi cảm thấy hình như bụng mình đã to hơn không ít thật. Tôi thầm nghĩ, ngày mai vẫn nên tới bệnh viện khám thử, đến lúc kiểm tra thai sản rồi.