Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 166

Thời tiết cũng đẹp, khu vườn sau biệt thự có một dãy phượng tím, mùa này hoa nở rộ, đoá hoa màu xanh lam rụng đầy đất trông rất đẹp.

Không bao lâu sau, chuông biệt thự vang lên, tôi vừa xoay người ra mở cửa thì điện thoại cũng reo lên.

Là Phó Kiến Hưng gọi đến.

Tôi bắt máy, chưa kịp nói gì thì anh đã nói trước: “Ra mở cửa đi, là người đến lắp phòng trẻ em, ngoài ra vườn hoa trên tầng thượng không được thoải mái lắm, anh bảo họ sửa lại phòng ngủ chính, em có ở đâu cũng sẽ ngủ ngon hơn.”

Tôi ‘ừm’ một tiếng, thấy một người đàn ông trung niên nhìn tôi nói: “Chào mợ Phó, chúng tôi là người được cậu Phó gọi đến lắp phòng trẻ em.”

Tôi gật đầu, mở cửa cho họ vào.

Sau đó tôi lạnh nhạt nói vào điện thoại: “Anh ở đâu? Chừng nào về?”

“Ở khách sạn Wyndham, chắc là sẽ hơi muộn, bữa tối anh có đặt canh cho em, lát nữa đầu bếp Lưu sẽ cho người mang đến cho em.”

Giọng anh rất lạnh nhạt nhưng đã sắp xếp mọi thứ ổn thoả.

Tôi ‘ừm’ rồi không nói gì nữa, chỉ nói đơn giản: “Được, vậy em cúp máy trước.”

Nhìn hòn non bộ trong vườn, lòng tôi hơi hoảng, tim như bị người ta bóp nhẹ, hơi đau nhưng vừa ấm áp vừa rung động một cách khó hiểu.

Phó Kiến Hưng rất biết chăm sóc người khác, tôi biết từ lâu rồi. Nếu anh thật sự để tâm đến bạn, anh có thể chăm tận chân răng.

Nhưng sự ấm áp và đẹp đẽ này có thể kéo dài được bao lâu?

Mặt trời từ từ xuống núi, đầu bếp Lưu cho người mang canh đến, còn cho thêm rất nhiều món ăn kèm, toàn là những món bồi bổ cơ thể.

Tôi ăn không bao nhiêu, đợi nhóm công nhân đi rồi, tôi đi dạo một vòng quanh nhà.

Thay đổi rất nhiều, đồ sưu tầm vốn được đặt trong phòng khách, ngoài những món đã bị tôi làm vỡ trước đó thì Phó Kiến Hưng đã đưa những món còn lại vào kho.

Căn nhà vốn tối tăm nghiêm túc nay được đổi thành gam màu ấm, đến sofa màu nâu cũng được đổi thành màu xanh thanh lịch, trông rất nhẹ nhàng và ấm áp.

Trên cầu thang La Mã có trải thảm, hành lang treo nhiều bức tranh tông màu ấm, phòng trẻ em có tông màu chủ đạo là màu xanh da trời, trông rất bắt mắt.

Chỉ nhìn thôi đã thấy tâm trạng vui hơn nhiều.

Mắt tôi hơi cay, anh vì con hay vì tôi?

Chắc là vì con nhỉ!

Tôi mải mê với vẻ đẹp này nên ngồi trong phòng trẻ em không chịu ra, chuông dưới nhà vang lên, tôi đang mất tập trung.

Một lúc sau mới phát hiện, vội chạy xuống lầu.

Mở cửa, là Kiều Cao Nghĩa, thấy mãi một lúc lâu tôi mới xuống nên sắc mặt anh ta không vui: “Nhà rộng đến mức cô Thẩm phải đi lâu vậy à?”

Tôi không để ý đến anh ta, thấy Phó Kiến Hưng ngồi bên cạnh bồn hoa sau lưng anh ta, nhìn anh tựa vào hòn non bộ, trông có vẻ say lắm rồi.

Tôi bước thẳng đến bên cạnh Phó Kiến Hưng, mùi rượu nồng nặc truyền đến làm tôi không khỏi nhíu mày, đỡ anh lên, nhìn Kiều Cao Nghĩa nói: “Cảm ơn anh đã đưa anh ấy về.”

Kiều Cao Nghĩa không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn tôi rồi đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK