CHƯƠNG 146
Lấy điện thoại ra gọi cho Mộng Thu.
Nhưng thấy hơn năm mươi cuộc gọi nhỡ đều là của Phó Kiến Hưng, tôi không khỏi có chút giật mình, anh sao thế?
Gọi điện thoại nhiều như vậy.
Suy nghĩ một chút, tôi gọi lại cho anh, điện thoại mới kêu hai tiếng đã kết nối.
“Em ở đâu?” Tôi còn chưa mở miệng, anh đã lên tiếng, giọng lạnh như băng, nghe hẳn là tâm tình không tốt.
Tôi dọn dẹp bàn làm việc, nhàn nhạt mở miệng: “Công ty, có chuyện gì?”
“Thẩm Mai Trang!” Có vẻ là không hài lòng với thái độ của tôi, anh thấp giọng: “Chồng nằm viện, Em là vợ không tới chăm sóc sao?”
“Cô Lục không có ở đó ư?” Tôi xách túi, chuẩn bị ra khỏi phòng làm việc.
“Cô ta không phải là vợ tôi!”
Tôi ừ một tiếng, nhàn nhạt mở miệng: “Tình nhân thì cũng vậy.”
Đây là nói thật, tôi biết anh giận, nhưng cũng không để ở trong lòng.
Bên đầu điện thoại kia trầm mặc một hồi, chắc là đang cố nén giận: “Thẩm Mai Trang, Em đang ghen?”
Tôi cười nhạt, không né tránh: “Ừ, đúng!”
Loáng thoáng nghe đầu bên kia có tiếng cười khẽ, sau đó là giọng anh trầm thấp: “Tới ăn cơm tối với tôi, có cá chua ngọt Em thích nhất.”
“Không cần, tối nay tôi có hẹn!” Tôi đang định hẹn Mộng Thu đi ra ngoài một chút.
“Ai?”
Tôi có chút phiền não: “Còn có việc sao? Không có chuyện tôi cúp đây.”
“Nửa tiếng, em nếu như không tới, tôi đi đón em ngay!” Giọng anh có chút nặng nề, còn có chút uy hiếp Tôi mở miệng: “Tổng giám đốc Phó vui là được!”
Thái dương có chút đau, cúp điện thoại, tôi lên xe, gọi điện thoại cho Mộng Thu, nhưng bên đầu điện thoại kia không có ai nghe.
Đợi mãi vẫn vậy.
Ngược lại có một số lạ gọi tới, tôi dừng một chút trả lời: “A lô!”
“Mai Trang, hai ngày nay có khỏe hay không?”
Tôi lạnh người, Thẩm Mạnh!
Đỉnh đầu bắt đầu có chút đau, tôi nhéo lòng bàn tay: “Có chuyện gì?”
“Nhớ em!” Trước giờ anh ta luôn lạnh lùng, cương quyết.
Lần trước anh ta đánh nhau với Phó Kiến Hưng xong thì biến mất, tôi cứ tưởng mình có thể yên tĩnh một thời gian, bây giờ sợ rằng không được rồi.
“Không có chuyện gì tôi cúp máy đây!” Một Phó Kiến Hưng đã khó đối phó rồi, bây giờ lại thêm Thẩm Mạnh nữa, nghĩ mà đau đầu.
Đầu dây bên kia điện thoại vang lên tiếng cười khẽ của anh ta: “Em không nhớ anh trai à?”
“Điên!” Tôi cúp máy, đầu ong ong, khó chịu kinh khủng.
Tôi nằm bò ra vô lăng một lúc để thả lỏng, không lâu sau có người gõ vào cửa sổ xe, tôi ngước mắt thì thấy Trần Nghiệp đang đứng bên cạnh với vẻ mặt u ám.
Tôi hạ cửa kính xe xuống, anh ta nhìn tôi và kính cẩn nói: “Cô Thẩm, Tổng Giám đốc Phó bảo tôi đến đón cô!”