Thấy sau lưng có tiếng động thì Tần Lạc và Hứa Đông Lâm đều quay ra nhìn.
"Sao thế?" Tần Lạc hỏi. Vô duyên vô cớ, sao uống nước cũng rớt hết lên người thế được chứ? Thật không cẩn thận chút nào.
"Không sao." Lâm Hoán Khê từ tốn nói. Nàng giơ tay ra , nhẹ nhàng rút tờ giấy ăn lau đi những vệt nước còn đọng lại trên bộ đồ trắng của mình đi, bình tĩnh nói: "Hai người cứ tiếp tục đi."
"Tiếp tục." Tần Lạc nhìn Hứa Đông Lâm nói: "Vừa rồi chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ?"
"Ờ …. nói đến cần và không cần."
"À, đúng rồi, chính là vấn đề này đấy." Tần Lạc gật đầu nói. "Khi nào thì anh kêu gọi người ta chống lại, xua đuổi nó, còn khi nào cần lại nói tốt đến nhường nào, anh có biết là vợ bé cũng có lòng tự tôn của mình không? Dựa vào đâu mà anh nói muốn là muốn, còn anh nói không muốn là không muốn chứ?"
"………." Hứa Đông Lâm toát mồ hôi hột. Hắn làm sao dám coi Tần Lạc là vợ bé cơ chứ? Ai mà dám có một người tình cao ngạo, hiểm độc, hà khắc như thế này?
Tần Lạc cầm tách trà lên nhấp một ngụm lấy giọng, rồi lại nói tiếp: "Tôi biết hoàn cảnh hiện tại của anh, cũng biết chính phủ của anh đã gặp khó khăn ra sao. Hứa tiên sinh, anh hãy cho tôi một lý do để tôi buộc phải giúp đỡ anh. Đừng có lôi cái mũ vì thiên chức của bác sĩ mà chụp lên đầu tôi như vậy, vì tôi rất ghét điều đó."
Tần Lạc đúng là rất ghét khi bị chụp mũ như thế này, bởi vì nó sẽ ảnh hưởng tới khí chất của hắn, thậm chí còn che mở cái vẻ ngoài đẹp trai của hắn nữa.
Hứa Đông Lâm nở nụ cười chua chát nói: "Tôi không có lý do nào cả."
"Vậy thì xin lỗi anh." Tần Lạc nói: "Nếu như anh đồng ý, thì tôi vẫn có thể mời anh ăn một bữa vịt quay Yến Kinh."
"Nhưng chúng ta có thể đàm phán điều kiện với nhau." Hứa Đông Lâm nói: "Tôi biết Tần tiên sinh chắc chắn sẽ không muốn từ bỏ một thị trường rộng lớn như Hàn Quốc đâu."
"Rất rộng ư?" Tần Lạc nheo mắt vào nói: "Thế giới rộng lớn như thế này, tôi chẳng phải lo lắng cái Ất Can Giải Độc Vương của tôi không có nơi để bán ra. Tôi chỉ lo là cung không đủ cầu, và các vấn đề về giải quyết nguyên liệu mà thôi."
Lời của Tần Lạc nói hoàn toàn là sự thật, Ất Can Giải Độc Vương bây giờ đúng là đang rất hot trên thị trường, thậm chí là đang cháy hàng nữa. Những đơn đặt hàng của các nước gửi về cho hắn nhiều vô kể. Tần Lạc và Tô Tử cũng đã bàn bạc rồi, bọn họ vẫn đặt mục tiêu thị trường chủ yếu tại Trung Quốc, sau khi đáp ứng đầy đủ thị trường trong nước rồi thì mới nhường hàng sang các đối tác bên nước ngoài sau.
Nhưng nếu như không chịu mở rộng, thì ngay với tình hình hiện tại, đã xuất hiện hiện tượng cung không đủ cầu trong nước, như vậy thì làm sao thừa thuốc mà bán cho các đối tác nước ngoài nữa?
Cũng đã có các đầu nậu dược liệu ở nước ngoài tìm tới Tần Lạc xin hợp tác, muốn mua lấy quyền sử dụng và quyền đại lý, nhưng đều đã bị Tần Lạc từ chối thẳng thừng. Coca Cola có bao giờ đồng ý bán cách pha chế của họ cho công ty khác hay chưa? Chắc chắn là chưa rồi.
Mở rộng trong nước xong rồi, thì mới mở rộng tiếp ở chỗ khác được.
Trong cái quá trình này, số tài khoản của Tần Lạc trong ngân hàng đều nhảy tanh tách như suối chảy vậy. Và hàng ngày hắn phải dùng số tiền này để mua thuốc về gia công lại, đó là một vòng tuần hoàn quay vòng rất tuần tự.
Cũng may mà Tần Lạc không phải quan tâm tới những thao tác phức tạp này, vì đệ tử của Bồ Tát Môn rất đông, lại rất am hiểu về việc huy động vốn, thậm chí Mộc Hương còn đã phái người tới Âu châu để thành lập công ty.
Do vậy, Tần Lạc và Hứa Đông Lâm đàm phán kinh tế làm ăn, thì Tần Lạc dĩ nhiên là người chiếm thế thượng phong rồi.
Anh muốn bàn việc làm ăn với tôi, thì tôi cũng ok. Còn anh không muốn bàn việc làm ăn, thì tôi cũng chẳng cần.
Anh có khó khăn thì đó là chuyện của anh, có liên quan gì tới tôi? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Bạn xem, tư tưởng của Tần Lạc có những lúc cũng chẳng vĩ đại, thậm chí còn nhỏ nhen như vậy đấy.
Hứa Đông Lâm nghe vậy gật đầu nói: "Tôi biết những việc anh nói là sự thật, tôi cũng biết Ất Can Giải Độc Vương hiện tại đang rất hot trên thị trường và tôi cũng biết quy mô của các công xưởng chế tạo của anh ra sao. Chờ sau khi quy mô của các anh được nâng cấp, thì các anh khi đó có thể thỏa mãn hết mọi nhu cầu của thị trường trong và ngoài nước. Tôi không hề tham lam, tôi chỉ hy vọng Tần Lạc tiên sinh tới khi đó hãy mở đường cho Ất Can Giải Độc Vương vào Hàn Quốc."
"Tôi cần ba điều kiện." Tần Lạc nói.
Hứa Đông Lâm lúc này cảm thấy đắng nghét hết cả miệng, nhưng hắn vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười nói: "Điều kiện gì vậy?"
"Thứ nhất, anh phải đứng ra xin lỗi, xin lỗi tôi và Trung Y." Tần Lạc nói.
"Tôi đồng ý, tôi sẽ xin lỗi hành động ngu ngốc của mình khi trước đã xúc phạm tới anh và Trung Y." Hứa Đông Lâm cúi người một cái thật sâu nói.
"Tôi không phải nói hiện giờ. Dĩ nhiên, hiện giờ anh xin lỗi cũng được, nhưng nó không phải là điều kiện thứ nhất của tôi. Ý của tôi nói là anh phải xin lỗi tôi trước báo giới. Nếu như anh đồng ý, tôi sẽ thiết kế cho anh một buổi họp báo hoành tráng."
Hứa Đông Lâ suýt chút nữa ngã ngửa ra đất, vì bị máu dồn lên não một cách đột ngột và tức tốc.
Thế này là sao?
Sỉ nhục?
Trước tất cả các tay phóng viên đứng ra xin lỗi hắn và Trung Y ư?
Làm như vậy sẽ có hậu quả ra sao?
Thứ nhất, nó đồng nghĩa với việc ngày trước Hàn Quốc bài trừ Trung Y là một việc làm ngu ngốc, và bây giờ Hàn Quốc sẽ phải trả giá vì sự ngu ngốc này của mình.
Thứ hai, danh tiếng của Hứa Đông Lâm sẽ bị ảnh hưởng, danh tiếng gia tộc Y Thánh Hàn Quốc cũng sẽ bị vứt vào sọt rác.
Thứ ba, gián tiếp công nhận y học Hàn Quốc thua kém Trung Y. Anh không phải nói y học Hàn Quốc rất lợi hại hay sao? Sao bây giờ lại phải xin lỗi Trung Y? Sao bây giờ lại cắp đít chạy tới Trung Quốc cầu cứu người ta cho thuốc? Anh lẽ nào không tự tạo ra được Ất Can Giải Độc Vương hay sao?
"Tần tiên sinh." Hứa Đông Lâm lau mồ hôi đang chảy trên mặt nói: "Yêu cầu này quá đỗi hà khắc, có thể đổi điều kiện này được không?"
"Chỉ mới điều kiện này thôi mà anh đã thấy hà khắc rồi, vậy thì những điều kiện khác thì khỏi phải bàn tới rồi." Tần Lạc cười nói: "Chúng ta nói đến đây thôi vậy, nếu như trưa này anh vẫn chưa đi, thì tôi mời anh đi ăn vịt quay nhé."
Lâm Hoán Khê biết cuộc đàm phán đã kết thúc tại đây, nàng đứng lên đẩy Tần Lạc đi ra ngoài.
Khi bóng hình của Tần Lạc và Lâm Hoán Khê đã dần khuất, thì bỗng nhiên có tiếng người hét vang lên gọi vọng tới: "Xin chờ chút."
"Anh ta đã đồng ý rồi." Lâm Hoán Khê đứng ngoài hành lang nói.
"Anh đã sớm đoán biết điều này rồi." Tần Lạc nói: "Nhưng anh cũng không ngờ là anh ta lại hạ thấp mình xuống một cách nhanh như vậy đâu."
"Anh đúng là một cao thủ trong đàm phán đó."
Tần Lạc nghe vậy cười nói: "Ngày trước anh muốn làm người đàn ông vĩ đại, bây giờ thì anh chỉ muốn làm chồng của em."
Lâm Hoán Khê nghe vậy nhoẻn miệng cười hạnh phúc, sau đó đẩy Tần Lạc vào trong phòng hội nghị.
Bọn họ đã thắng.
Hai người bây giờ quay lại để chứng kiến sự ủ rũ của kẻ thất bại.
………………………………
Chiếc tivi trong phòng tuy đang bật hình nhưng không bật tiếng. Tần Lạc nằm dựa đầu vào giường, còn Ly và Jesus thì mỗi người chiếm lĩnh một chiếc ghế sofa.
Ba người đều im lặng, chờ cho tấm hình video chiếu hết xong rồi, Tần Lạc mới lên tiếng nói: "Hai người có thu hoạch gì không?"
"Tôi cũng đi điều tra rồi, bọn họ thiết kế camera vô cùng cẩn mật, dường như không hề có góc chết nào. Dĩ nhiên, cái này chỉ là đối với những người bình thường mà thôi. Nếu như là tôi, thì có tới hơn hai mươi chỗ sơ hở mà máy quay không quay tới được." Ly nói.
"Tôi có thể tìm ra được ba mươi chỗ." Jesus nói.
"Thảo nào khi bom phát nổ mà anh chẳng biết tẹo nào." Ly móc máy.
Jesus nghe vậy chỉ biết cười miễn cưỡng, hắn không dám đấu khẩu với Ly. Buổi gặp gỡ tối qua hắn đã giả vờ không biết tiếng Trung để tránh chạm mặt với Ly rồi. Kết quả là hôm nay hắn đã bị Ly phát hiện, khi đang dùng tiếng Trung nói chuyện với Tần Lạc. Nếu như không có Tần Lạc can ngăn lại. Ôi chúa ơi, cô ta dường như muốn cầm dao nhảy vào lóc thịt mình đem ra nướng lên vậy.
Hơn nữa, Jesus cũng không thể nói trước mặt Tần Lạc rằng, hắn rất bất tiện áp sát Tần Lạc khi Tần Lạc đang ở cùng với người con gái khác được.
Vì nếu hắn nói ra, còn gì là nghĩa khí của anh em với nhau cơ chứ.
"Đừng tranh luận nữa." Tần Lạc biết mình làm điều mờ ám sợ người khác biết được, nên lên tiếng ngăn cản nói: "Tôi chỉ hỏi hai người có phát hiện tình huống khả nghi nào không thôi, đoạn video này có dấu tích bị thay đổi nào không?"
"Không." Ly nói: "Hòa Thượng cũng xem qua rồi."
Hòa Thượng đã nói không có thì chắc chắn là không có rồi, Tần Lạc hoàn toàn tin tưởng vào khả năng máy móc của Hòa Thượng.
"Vậy thì chứng tỏ rằng kẻ gài bom cũng tài giỏi như các người vậy." Tần Lạc nói: "Thường thì mấy thằng côn đồ ất ơ làm gì có những năng lực này, cho dù có thì chúng làm sao lắp đặt được quả bom T2 như các người đã nói được?"
"T2 thực chất là một loại bom vô cùng đơn giản của Nga, người thường đúng là khó thể chế tạo nó ra. Giá cả thị trường đen là vào khoảng bảy mươi ngàn đô la Mỹ 500gr. Để làm sập cái trần thì phải cần ít nhất 500gr thuốc nổ T2. Không biết ai đã bỏ ra hơn bảy mươi ngàn đô la Mỹ để đòi lấy mạnh anh?"
Tần Lạc ngẫm nghĩ một lúc, rồi đau khổ nói: "Hình như rất nhiều người thì phải."
"……………….."
Jesus nghe vậy mỉm cười nói: "Có thể phán đoán được đường đi của chúng ta, rồi lắp đặt bom T2, sau đó biến mất một cách bí ẩn. Tôi đã đi điều tra lại camera rồi, không có bất kỳ dấu tích nào cả. Cái này làm tôi nhớ tới một ông bạn cũ, người này hoàn toàn có khả năng làm được chuyện này?"
"Ai vậy?" Tần Lạc cao hứng hỏi. Nếu như có thể tìm ra sát thủ, thì chắc chắn sẽ tìm ra được người đứng sau vụ này.
"Quỷ Ảnh." Jesus nói.
"Quỷ Ảnh?" Tần Lạc chưa bao giờ nghe thấy tên người này bao giờ cả.
"Đúng vậy, là Quỷ Ảnh." Jesus nặng nề nói: "Là một trong tám viên đại tướng của Hoàng Đế."