Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài (full) - Lâm Thanh Nguyên (truyện Tác giả: Liễu hạ Huy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở dĩ Quỷ Ảnh được gọi là Quỷ Ảnh là vì gã giống như Quỷ Ảnh khiến người ta khó có thể nắm bắt được. Tốc độ của gã khiến người ta khó có thể nhìn rõ thực hư.

Cho dù là Hoàng Đế, một khi gã chủ động dùng tốc độ, gã chưa từng bị đánh bại.

Gã vẫn coi đây là niềm tự hào, cái để kiêu ngạo.

Lần đầu tiên gã thất bại là khi ở Trung Quốc, gặp gã thanh niên thoạt nhìn trói gà không chặt kia.

Cho tới tận bây giờ Quỷ Ảnh vẫn không hiểu. Thân thủ gã đó không đủ mạnh, động tác cũng không nhanh, tại sao hết lần này tới lần khác gã thanh niên đó có thể đỡ được sát chiêu của mình …

Thế nhưng gã không nôn nóng.

Quỷ Ảnh biết bản thân mình nhất định phải bắt được gã đó, chỉ có thể biết đáp án từ chính miệng gã mà thôi.

Gã một mực kiên nhẫn chờ đợi.

Khi Quỷ Ảnh rùng mình, cảm giác có người tập kích sau lưng, phản ứng đầu tiên của Quỷ Ảnh chính là tránh né.

Đây chính là kinh nghiệm quý giá mà gã thu được từ vô số lần chạy thoát khỏi cái chết từ chân tơ kẽ tóc. Chỉ cần còn sống là có thể phản kích.

Lần này cũng không phải là ngoại lệ.

Gã phát hiện ra tung tích kẻ thù từ rất sớm, trốn cũng rất …

Gã tưởng rằng gã có thể chạy trốn.

Nhưng tại sao lại không trốn thoát? Trừ khi Hoàng Đế đích thân ra tay, còn không một ai có thể truy theo dấu vết của gã.

Thế nhưng sự thật luôn rất tàn khốc.

Một đạo ngân quang lóe lên, cơn rét lạnh sau lưng càng lúc càng trở nên giá lạnh.

Quỷ Ảnh kinh hãi, gã biết mình đã bị thương.

Quỷ Ảnh có thể cảm nhận được lưỡi dao sắc bén cắt đứt quần áo, xuyên vào da thịt mình. Mặc dù là nhẹ, nhẹ tới mức gã gần như không phát hiện ra.

Quỷ Ảnh chạy được hơn mười mét rồi đứng lại. Lúc này gã mới cảm nhận được cơn đau thấu thấu xương truyền tới từ sau lưng.

Bàn tay gã sờ soạng tìm, trên lưng gã có một miệng vết thương rất dài.

Hơn nữa miệng rất sâu.

Bàn tay sờ vào phần da thịt bị mở ra, còn cả máu tươi dinh dính.

- Mình bị thương?

Quỷ Ảnh còn không tin. Trong tình trạng dốc toàn lực chạy trốn, vì sao còn bị thương? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Quỷ Ảnh quay người, nhìn người mới tới với sắc mặt gần như không thể tin được.

Trường bào màu xanh tung bay, tóc dài buộc gọn.

Tay cầm trường kiếm, khí thế ngút trời.

Mặc dù quan điểm thẩm mỹ phương tây có sự khác biệt rất lớn, thế nhưng khi Quỷ Ảnh nhìn thấy gương mặt của người đàn ông phương đông này, gã vẫn cảm nhận đây chính là một mỹ nam tử hiếm có trên đời.

Đương nhiên Quỷ Ảnh không quan tâm tới đẹp hay không đẹp. Điều gã kinh ngạc chính là khí chất của người này.

Loại khí chất này rất đặc biệt, giống như khí chất của võ sĩ, hiệp khách thời cổ đại. Tĩnh thì ôn hòa như ngọc, động thì giết người như cắt cây cỏ.

Vào thời đại này sao lại có người như này?

Phó Phong Tuyết cũng rất kinh ngạc. Sự kinh ngạc đã lên tới mức độ sửng sốt.

Phó Phong Tuyết rất tự tin đối với thuật Tiềm Hành của mình, ông rất tin tưởng vào một kiếm chém ra vừa rồi.

Thế nhưng màn tập kích bất ngờ của ông lại không thể cắt đối phương ra làm hai mảnh, mà gần như chỉ mở một vết thương trên lưng đối phương.

Điều này khiến Phó Phong Tuyết cảm thấy rất mất mát, rất bi thương. Ông đang ngờ rằng có phải mình đã già rồi không nếu không sao một tiểu lâu la lại không bị cắt ra làm hai đoạn.

Bạn thấy đó, đẳng cấp con người với con người khác nhau.

Trong mắt người ngoài, Quỷ Ảnh chính là một trong bát đaị chiến tướng Hoàng Đế, là cuồng ma sát nhân, thà xuống địa ngục còn hơn gặp Quỷ Ảnh.

Thế nhưng trong mắt Phó Phong Tuyết, người này chỉ là một tiểu lâu la. Phó Phong Tuyết đang cảm thấy rất khổ sở chỉ vì một kiếm của mình không thể chém gã đó thành hai đoạn.

Nếu như Phó Phong Tuyết cho Quỷ Ảnh biết suy nghĩ của mình, ông còn không làm Quỷ Ảnh

Sở dĩ Phó Phong Tuyết không thừa thắng đuổi giết là bởi vì ông cũng đang tự tìm hiểu vấn đề mà ông khó có thể giải thích được.

- Mi nhìn cũng được lắm.

Phó Phong Tuyết nhìn Quỷ Ảnh nói.

Dĩ nhiên có thể tránh một kiếm của mình, gã đáng kiêu ngạo.

Quỷ Ảnh không hiểu Phó Phong Tuyết đang nói gì, nhưng gã bị vẻ mặt của Phó Phong Tuyết chọc giận.

Khi nhìn thấy Phó Phong Tuyết, Quỷ Ảnh xoay người bỏ chạy, tuyệt đối không để đối phương chém mình một kiếm nữa.

Ma Thuật Sư cũng là một trong hai người lược trận. Khi phát hiện địch tập kích, ả còn chưa kịp báo động thì đã thấy Quỷ Ảnh khởi động tốc độ của mình.

Ma Thuật Sư thầm thở phào nhẹ nhõm. Với hiểu biết của ả với Quỷ Ảnh, chỉ cần Quỷ Ảnh khởi động tốc độ trước kẻ thù, không kẻ thù nào có thể đuổi kịp gã.

Khi nhìn thấy kiếm quang lập lòe như kim long, Ma Thuật Sư thoáng nheo mắt.

Tại sao lại có người có tốc độ như vậy?

Sao lại có người có kiếm như vậy?

Sau đó Quỷ Ảnh bị thương, lưng gã bị đối phương mở một đoạn dài.

Khi Phó Phong Tuyết một lần nữa tấn công, Quỷ Ảnh không chiến mà bỏ chạy, Ma Thuật Sư ra tay.

Hai tay Ma Thuật Sư vung lên, một bức tường lửa lăng không hiện ra trước mắt, gầm rú bay tới hướng Phó Phong Tuyết.

- Chút tài mọn.

Phó Phong Tuyết vung kiếm đánh một chiêu về phía bức tường lửa kia.

Răng rắc …

Bức tường lửa lập tức bị chém thành hai nửa, bay về phía sau ông.

Đối với Phó Phong Tuyết mà nói giết Quỷ Ảnh hay giết Ma Thuật Sư cũng giống nhau.

Nếu như Quỷ Ảnh không nghênh chiến mà Ma Thuật Sư chủ động xông tới, Phó Phong Tuyết cũng không ngại giết chết đối phương.

Dù sao Phó Phong Tuyết đã nhận ra tốc độc của gã kia có chỗ hơn người. Nếu như không dốc toàn bộ sức lực đối phó với gã, rất khó có thể đuổi kịp gã.

Khi nhìn thấy bức tường lửa bị hủy, Ma Thuật Sư hoàn toàn không bất ngờ. Hai tay giơ lên, từng hạt thủy tinh xuất hiện bay về phía Phó Phong Tuyết.

Phó Phong Tuyết không né, không tránh, vung trưòong kiếm điên cuồng chém. Những hạt thủy tinh nhỏ bé đó không thể tiếp cận ông.

Điều thần kỳ là mỗi một kiếm của ông đều chém vỡ một số hạt châu. Những hạt châu bị nghiền vỡ phát ra âm thanh lách tách. Trong không khí còn mang theo mùi a-xít sun-fu-rit nồng nặc. Rõ ràng khi tiến gần người, chúng có thể nhanh chóng ăn mòn cơ thể người.

Trường kiếm trong tay Phó Phong Tuyết rung lên, một loạt hạt châu liền rơi vào thân trường kiếm, giống như là được khảm vào bề mặt vậy.

Phó Phong Tuyết vung trường kiếm, những hạt châu được xếp thành dãy liền bay ra, bay nhanh về hướng Ma Thuật Sư.

Áo bành tô trên người Ma Thuật Sư liền mở ra, bao vây đám hạt châu sau đó ả quay người một trăm tám mươi độ, những hạt châu này lập tức biến thành ám khí bay về phía Phó Phong Tuyết.

Răng rắc …

Phó Phong Tuyết lại bổ một kiếm, một lần nữa hạt châu vỡ lại vang lên.

Từ khi Phó Phong Tuyết tập kích Quỷ Ảnh cho tới khi Ma Thuật Sư mạo hiểm cứu giá, thời gian chỉ như ánh chớp. Trong khoản thời gian ngắn ngủi đó, hai người đã đại chiến mấy hiệp.

- Cũng không tệ lắm.

Phó Phong Tuyết bình luận. Ông vốn nghĩ rằng đó chỉ là một tên giả thần giả quỷ. Bây giờ xem ra tên này quả thật có chút thực lực. Ít nhất trong vòng mấy chiêu ông tuyệt đối không thể dùng kiếm hạ được đối phương, thậm chí còn không cả chạm vào người đối phương.

Phó Phong Tuyết liếc nhìn Jesus và Hồng Phu đang khổ chiến, ông biết bản thân mình phải nhanh chóng giải quyết hai người này.

Một lần nữa Phó Phong Tuyết di chuyển.

Không lao xuống, không bay lên, không chạy.

Phó Phong Tuyết bước từng bước một, đi thẳng tới chỗ Ma Thuật Sư.

Quỷ Ảnh đã rút lui ra khỏi cuộc chiến chợt nhận ra sự khủng khiếp của con người phương đông này. Gã biết rằng một mình Ma Thuật Sư không phải là đối thủ của đối phương.

Khi nhìn thấy đối phương lại xông lên tấn công, Quỷ Ảnh muốn đánh lén từ phía sau.

Trong tay Quỷ Ảnh đã xuất hiện một cây giáo ngắn, một cây giáo dài chưa tới một mét, màu đen.

Cây giáo này do chính Hoàng Đế tặng, được chế tạo từ vật liệu hàng không vũ trụ.

Khi Hoàng Đế tặng cây giáo này cho gã đã từng nói: Chỉ có tốc độ là không đủ. Điều chúng ta phải làm là giết người. Nó có thể giúp ngươi.

Bình thường Quỷ Ảnh chưa có cơ hội dùng nó bởi vì gã cảm thấy chỉ cần dùng tốc độ và đôi tay của mình là đủ. Cầm một cây giáo dài đôi khi bất lợi cho gã trong việc tiếp cận và giữ bí mật.

Bây giờ gã muốn dùng nó.

Gần

Gần

Quỷ Ảnh lẻn ra sau lưng Phó Phong Tuyết, bàn tay cầm giáo của gã cũng giơ lên.

Mũi giáo cũng màu đen. Trong ánh trăng mờ mờ cuối tháng, gần như không nhìn thấy bóng dáng nó, đương nhiên cũng không nhìn thấy sự nguy hiểm và sắc bén của nó.

Quỷ Ảnh hung hăng đâm về phía trước. Gã nhắm đúng vào vị trí giữa lưng của Phó Phong Tuyết.

Chỉ cần mũi giáo có thể đâm trúng, nó có thể đâm chết đối phương.

Đây là một con quái vật. Một con quái vật khiến gã cực kỳ kinh hãi.

Gã muốn con quái vật chết.

Muốn nó chết.

Lúc này Quỷ Ảnh không tiếp tục giữ bí mật nữa, thậm chí động tác của gã cũng quá mạnh, mũi giáo đâm tới mang theo âm thanh gào rú.

Khi nhìn thấy mục tiêu gần trong gang tấc, tâm trạng gã như được giải thoát.

Cho dù đối phương có muốn phản kích cũng không kịp.

Phó Phong Tuyết quay người một trăm tám mươi độ. Vạt áo trường bào màu xanh bị ông hất lay động.

Trường kiếm chém ra, Thiên Ngoại Phi Tiên.

Ngân quang một lần nữa lập lòe trong bầu trời đen tối, huyết hoa một lần nữa bắn lên.

Sau đó tất cả trở lại bình thường.

Cú đâm của Quỷ Ảnh thất bại, cả người gã lảo đảo chạy lên trưóc mấy bước mới đứng lại được.

Quỷ Ảnh ngơ ngác nhìn cánh tay của mình, cánh tay cầm giáo của mình.

Leng keng …

Cây giáo vẫn nằm trong bàn tay gã nhung cánh tay phải cầm giáo đã bị chém đứt, rơi xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK