Trên đường đi, Tần Lạc lại một lần nữa nhận được một cú điện thoại đường dài từ phương xa gọi đến.
Tần Lạc có hai người thân ở nước ngoài làm cho hắn phải nhớ nhung nhất, một là người cô họ Tần Lam, còn người kia chính là công chúa Garbo.
Cô gái nhỏ mắc phải căn bệnh "thủy tinh", cái cô gái có làn da trong suốt, ngày nào cũng nằm trong lòng hắn rồi giữ khư khư gấu áo của hắn, không cho hắn rời khỏi mình nữa bước. Khi Tần Lạc rời xa Thụy Điển thì hắn chỉ đơn thuần cho rằng nàng vì quen ở cạnh hắn rồi nên không nỡ xa hắn.
Nhưng đến khi hắn nghe thấy tiếng "Tần" khô khốc, cứng ngắt như vừa nói vừa khóc từ miệng Garbo thì cả tinh thần lẫn thể xác của hắn đều trở nên run rẩy.
Không thể không thừa nhận rằng, hắn đã bị cô gái bé nhỏ này chinh phục hoàn toàn.
Hắn bỗng giống như một cậu con trai mới lớn bị hành động của một cô gái làm cho mê muội. Hắn thường nhớ về nàng, lúc nào cũng chúc phúc cho nàng.
Trong danh sách người thân của hắn đã tăng thêm một cái tên… Garbo.
"Garbo, gần đây em có học tiếng Trung Quốc không?"
"Em phải học tiếng Trung Quốc cho tốt đấy, như thế thì khi nào chúng ta gặp mặt là có thể nói chuyện với nhau được rồi."
"Tần………..Tần……….Tần………� �� �…"
"Ừ, anh đang nghe đây …….. Garbo, em muốn nói gì? Em có thể nói cho anh biết những điều em muốn nói được không? Con mèo đen của em vẫn còn đấy chứ? Hàng ngày em vẫn chơi đùa với nó chứ?"
Từ đầu giây bên kia truyền lại tiếng kêu gào phẫn nộ của Garbo, tiếp đó thì là những tiếng gió rít rồi sột sa sột soạt.
Rất nhanh là giọng nói của người phiên dịch cho hoàng tử Phillip là Ryan vang lên: "Xin chào Tần Lạc tiên sinh, tôi là người phiên dịch cho hoàng tử Phillip. Hoàng tử điện hạ muốn tôi gửi lời hỏi thăm chân thành nhất đến anh."
"Cảm ơn ông. Ông cũng gửi lời hỏi thăm tới hoàng tử giúp tôi." Tần Lạc cười nói.
"Tần Lạc tiên sinh, chuyện là thế này, hoàng tử điện hạ đã từng thử tìm một người thầy dạy tiếng Trung cho công chúa Garbo, nhưng cô ấy ngoài biết nói từ "Tần" ra thì không thích học bất kỳ từ nào khác."
"Cô ấy có học thêm tiếng nào khác nữa không? Ví dụ như tiếng Thụy Điển hay tiếng Anh chẳng hạn?"
"Không." Ryan nói. "Đây chính là điều mà hoàng tử và hoàng hậu lo lắng nhất. Công chúa Garbo chỉ biết phát âm một từ, một từ tiếng Trung duy nhất, ngoài ra thì chẳng biết thêm thứ tiếng nào."
Tần Lạc cau mày lại, nói: "Đó có thể là do tình cảm bị tắc nghẽn nên vậy. Cô ấy vẫn chưa thích ứng được với cuộc sống hiện tại, nên cho cô ấy thêm một thời gian nữa. Trước tiên hãy để cho cô ấy hòa nhập vào trong đám người trước, thì cô ấy tự khắc sẽ bắt đầu học ngôn ngữ thôi."
"Tần Lạc tiên sinh, tình hình có lẽ không được như vậy."
"Ồ?" Tần Lạc nghi hoặc kêu lên.
Từ đầu giây bên kia truyền lại những tiếng xì xà xì xồ, hình như là Ryan đang nói gì đó với Phillip thì phải.
Rất nhanh Ryan lại dùng tiếng Trung nói chuyện với Tần Lạc: "Tần Lạc tiên sinh, tình hình không giống như anh nghĩ đâu. Từ sau khi anh rời khỏi đây, thì bệnh tình của công chúa Garbo có phần lên xuống không yên."
"Cái gì?" Tần Lạc kinh hãi hỏi. "Bệnh cũ của công chúa tái phát ư?"
"Ồ, không, không phải thế." Ryan vội vàng phủ nhận. "Không phải bệnh ở cơ thể thông thường, mà là do tâm lý mà ra. Cô ấy lại giống như hồi chưa tiếp xúc với các anh, không nói chuyện, cũng không vận động gì cả, phần nhiều thời gian đều nhốt mình ở trong phòng, không phải là ngủ thì ngồi ngẩn người ra, không biết là suy ngẫm cái gì nữa. Chẳng có ai có thể đến gần được, bao gồm cả hoàng tử điện hạ và hoàng hậu, bọn họ cũng chẳng có cách nào để tiếp cận với công chúa Garbo. Chúng tôi đã dùng hết mọi cách rồi, nhưng đều không có được kết quả gì khả quan cả."
Khi nghe được tình hình của Garbo mà Ryan nói, thì trong lòng Tần Lạc cũng cảm thấy áp lực và nặng nề vô cùng.
Hắn nhớ lại cảnh tượng lần đầu đi gặp công chúa Garbo cùng với hoàng tử Phillip. Nàng đang nằm ngủ thiếp đi trên một cái ghế dài dưới mái hiên nhà, đầu tóc bạc phơ, làn da trong suốt, cặp lông mi dài trắng muốt che kín cả đôi mắt.
Nàng đẹp như vậy, thế mà lại không thuộc về cái thế giới này.
Nàng giống như một cô công chúa nhỏ trong truyện thần thoại, chỉ cần bạn dùng đầu ngón tay đụng nhẹ vào một cài là nàng có thể biến mất ngay luôn vậy.
"Hoàng tử điện hạ có ý kiến gì không?" Tần Lạc hỏi.
"Hoàng tử điện hạ biết rằng Tần Lạc tiên sinh công việc bận rộn, có lẽ trong thời gian ngắn chắc không thể đến Thụy Điển làm khách được. Hoàng tử điện hạ và hoàng hậu đã bàn bạc với nhau rồi, liệu có thể đưa công chúa đến Trung Quốc ở bên cạnh anh một thời gian được không? Có lẽ làm có thể khiến cho tình trạng tự kỷ của cô ấy được cải thiện cũng nên, không những thế còn có thể học ngôn ngữ được rồi."
Vương thất Thụy Điển điên mất rồi, lại còn muốn đưa công chúa của họ đến Trung Quốc nữa chứ.
Như thế thì không phải tất cả giới truyền thông trên toàn thế giới sẽ ồn ào hết cả lên hay sao? Tới lúc đó thì mình liệu sẽ còn có được chốc lát yên bình không đây?
Còn nữa, Garbo là công chúa của một nước, vậy thì liệu có bảo đảm công tác an toàn cho nàng được không? Nếu có vấn đề gì xảy ra thì ai có thể gánh vác nổi đây? Liệu có ảnh hưởng đến quan hệ hai nước không?
Vì thân phận của Garbo hết sức đặc biệt, nên Tần Lạc không thể đối đãi với nàng như một người bạn thông thường khác của mình được. Rút dây động rừng, cái quyết định này sẽ dẫn tới một tầm ảnh hưởng khá lớn.
Tốt hay xấu thì hiện giờ Tần Lạc vẫn chưa thể khẳng định được.
Thấy đầu giây bên kia im lặng hồi lâu, thì Ryan cho rằng Tần Lạc không đồng ý, bèn lên tiếng nói: "Tần Lạc tiên sinh, chúng tôi bằng lòng chi trả cho anh đủ nhiều tiền sinh hoạt, chúng tôi sẽ phái đội khiển vệ đến bảo vệ an toàn cho công chúa điện hạ. Nếu anh vẫn còn yêu cầu gì khác, thì chúng tôi sẽ tìm đủ mọi cách để thỏa mãn cho anh. Hoàng hậu và hoàng tử điện hạ đều rất quan tâm đến việc trưởng thành của công chúa, họ đều hy vọng công chúa có thể sống giống như những người bình thường khác, có thể nói được, bất luận đó là tiếng Trung, tiếng Thụy Điển hay bất kể thứ tiếng nào khác trên thế giới. Tôi chắc Tần tiên sinh cũng hy vọng thế."
Tần Lạc cười nói: "Chúng tôi không có bất kỳ điều kiện gì hết. Garbo là bạn của tôi, tôi rất hoan nghênh cô ấy đến Trung Quốc chơi."
"Tần Lạc tiên sinh, anh đồng ý rồi phải không?" Ryan vui mừng hỏi.
"Đúng vậy." Tần Lạc nói. "Tôi chỉ hy vọng là hoàng tử Phillip sẽ nói chuyện với chính phủ Trung Quốc, nếu làm vậy thì sẽ tiện lợi cho cả đôi bên."
"Vâng, tôi sẽ nói lại với hoàng tử." Ryan nói. Sau đó ông ta lại dùng tiếng Thụy Điển nói gì đó với hoàng tử Phillip, xong lại nói vào điện thoại. "Tần Lạc tiên sinh, hoàng tử điện hạ đồng ý nói chuyện với chính phủ Trung Quốc với thân phận là vương thất của Thụy Điển. Hơn nữa, hoàng tử cũng vô cùng cảm tạ trước sự khảng khái của anh, hy vọng khi nào anh có thời gian thì lại đến thăm viếng Thụy Điển một lần nữa."
"Nhất định sẽ có cơ hội." Tần Lạc cười nói.
Khi cúp điện thoại xuống thì trong lòng Tần Lạc có phần xúc động.
"Garbo sắp đến Trung Quốc rồi ư?" Tần Lạc cười hề hề nghĩ bụng. "Nếu thế thì ngày nào cũng nhìn thấy cô ấy rồi."
Nhưng chỉ cần nghĩ đến nàng cứ dính chặt lấy mình thì Tần Lạc lại cảm thấy đau đầu. Nếu cô ấy vẫn cứ bám chặt lấy áo mình và không rời lấy nữa bước thì phải làm thế nào đây?
Xem ra phải nhanh chóng nói chuyện với Hoán Khê một phen mới được, nếu không thì sẽ dẫn tới những hiểu lầm không đáng có.
Khi còn ở trên xe thì Tần Lạc đã bấm số gọi cho Hậu Vệ Đông, nói rằng cần có việc phải báo cáo lại với bộ trưởng Thái Công Dân.
Theo như tin tức nội bộ, thì bộ trưởng hiện tại của bộ y tế sẽ về hưu vào năm tới do vấn đề tuổi tác, mà Thái Công Dân lại là người có khả năng ra tranh cử chức bộ trưởng lớn nhất. Khả năng ông được thăng chức là rất cao, vì vậy mà ông ngày càng bận rộn hơn.
Tần Lạc mỗi lần muốn gặp ông thì đều phải gọi điện trước cho Hậu Vệ Đông thông báo một tiếng, làm vậy thì sẽ đỡ mất công đến mà không gặp.
Địa vị của Hậu Vệ Đông cũng theo đà mà được nâng lên khá rõ trong bộ y tế, nhưng anh ta cũng rất rõ quan hệ của Tần Lạc và Thái Công Dân sâu đậm hơn mình tưởng nhiều. Trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót, nhưng vẫn giữ chặt mối quan hệ với Tần Lạc.
Khi anh ta biết Tần Lạc muốn tìm Thái Công Dân thì lập tức đi vào báo cáo.
Thái Công Dân sau khi biết đó là điện thoại của Tần Lạc, thì ông liền bỏ tập văn kiện trên tay mình xuống và nghe điện.
"Tên nhóc này lâu lắm không gây chuyện làm cho tôi có phần không thích ứng được đấy, bây giờ lại có chuyện rồi phải không?" Thái Công Dân cười nói.
"Đúng là có chuyện thật." Tần Lạc vội báo cáo lại việc công chúa Garbo muốn đến Trung Quốc.
"Đây là việc tốt mà." Thái Công Dân vui mừng nói. "Cậu cứ đồng ý đi. Tôi sẽ đi báo lại tình hình với cấp trên ngay bây giờ, đừng sợ khó khăn, mọi khó khăn nhà nước sẽ gánh vác thay cho cậu."
Hiện giờ liên minh châu Âu đang tiến hành chính sách thắt chặt kinh tế với Trung Quốc, vì vậy Trung Quốc cần một nơi để phá vỡ cục diện bế tắc này.
Nếu công chúa Thụy Điển có thể định cư ở Trung Quốc, thì đây không phải là món quà mà Thượng Đế ban tặng hay sao? Làm gì có thời cơ nào lại hoàn mỹ hơn cái này nữa?
"Bộ trưởng Thái, cháu đã đồng ý rồi." Tần Lạc nói. "Có điều, cháu hy vọng cô ấy đến đây dưới thân phận là một người bình thường hơn, như thế sẽ có lợi cho việc hồi phục sức khỏe của cô ấy."
"Không vấn đề gì." Thái Công Dân nói. "Bất kể cho bên ngoài có ồn ào thế nào đi chăng nữa thì cuộc sống của cô ấy sẽ không gặp bất cứ ảnh hưởng gì."
"Cảm ơn bộ trưởng Thái." Tần Lạc nhận được một câu trả lời vừa ý nhất, thì tâm tình lại càng phấn khởi, tốt đẹp hơn.
"Phải cảm ơn cậu mới đúng chứ. Thôi được rồi, tôi đi báo cáo ngay bây giờ đây. Cậu có thời gian thì đến nhà tôi ăn cháo nhé."
"Vâng ạ. Có thời gian thì cháu nhất định sẽ tới nhà bộ trưởng ăn chực." Tần Lạc cười nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Sau Khi kết thúc hai cuộc điện thoại thì Tần Lạc cũng tới nơi mà hắn cần tới.
Dưới sự ủng hộ nhiệt tình của cha Ninh Toái Toái cùng với sự thúc giục của nàng, thì tầng một và hai của Hoán Khê Building đã được dựng lên.
Vì công việc bận rộn, nên đây cũng là lần đầu tiên Tần Lạc đến đây để xem xét tình hình.
Lâm Hoán Khê nói rằng Ninh Toái Toái gần như vì công trình này mà tiêu hao toàn bộ thời gian nàng có ở đây, Tần Lạc nghe vậy thì thương cô gái ngoan hiền này lắm. Hắn còn đang nghĩ, nếu hôm nay nàng có ở đây, thì buổi trưa có thể mời nàng đi ăn bữa cơm để tỏ lòng biết ơn của mình.
Vừa xuống xe hắn đã thấy cả đám người đang vây kín trước cổng phòng làm việc đang thi công, có người đang gào thét gì đó, như thể như đang có chuyện gì đó xảy ra vậy.