Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài (full) - Lâm Thanh Nguyên (truyện Tác giả: Liễu hạ Huy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Dương là người làm ăn nên hàng ngày đều bận tối tăm mặt mũi.

Thế nhưng Hạ Dương có một thói quen. Cho dù công việc bận rộn tới mức nào đi nữa. Hạ Dương đều về nhà vào tối chủ nhật để ăn cơm với ông nội.

Hạ gia và Tôn gia khác nhau. Tôn gia phát triển lớn mạnh, thế lực càng lớn mạnh. Thế lực Hạ gia trong hệ thống quân đội còn khổng lồ hơn. Thế nhưng điều tiếc nuối chính là hiện nay rơi vào tình cảnh không người kế thừa.

Hạ lão gia chỉ có hai con trai. Con trai lớn chỉ sinh được một trai, một con gái. Con trai nhỏ tới giờ vẫn không có con nối dõi. Mặc dù con trai lớn và con trai thứ đều có địa vị cao trong đại quân khu phía nam nhưng tới đời thứba lại roi vào cảnh chìm nghỉm.

Hạ Dương không muốn vào quân đội. chỉ muốn chuyên tâm làm một phú ông. Hạ Nguyệt Nguyệt vẫn chỉ là một học sinh. Cho dù muốn vào quân đội, cộng thêm sự hỗ trợ của Hạ gia ở phía sau, sự phát triển cũng sẽ bị hạn chế, nhiều nhất chỉ có thể nắm giữ vị trí thực quyên ở hai ngành văn công hay hậu cần nhưng gần như không có khả năng nếu muốn trở thành người đứng đầu một đại quân khu

Chính vì vậy Hạ gia hay nói chính xác là người bên dưới của Hạ gia không thể không lo lẳng tới vấn đề tiếp quản quyền lực.

Đương nhiên Hạ Dương cũng biết tâm lý Hạ lão gia vì vậy mỗi khi có thời gian Hạ Dương đều về nhà nói chuyện với ông mình. Cho dù bị ông nói mấy câu, tóm lại vẫn do mình là người có lỗi với ông. Nếu như ông mình không nghe thấy, không hỏi han, khi đó mới thật sự lo lắng xem có phái mình bị ông. gia tộc bỏ rơi hay không?

Hôm nay Hạ Dương sau khi hết công việc đã vội vàng quay về nhà, ăn cơm tối với ông mình.

Bốn món thức ăn, một món canh. Đây chính là thực đơn tiêu chuẩn của Hạ lão gia, chế biến đơn giản, không có những món ăn xa xỉ như tổ yến, vây cá gì đó.

Những người của thế hệ trước đã từng trải qua sự khổ sở của cơn đói bụng nên bọn họ cực kỳ hiểu đạo lý của sự tiết kiệm. Trong khi đó những con cháu thế hệ thứ hai, thứ ba lớn lên trong yên ấm. trở thành những người coi trọng lợi ích. coi ăn uống là vấn đề quan trọng nhất.

Sau khi ăn cơm xong, theo thói quen từ lâu Hạ Dương đọc báo cho ông nghe.

Đầu tiên là "Tường Yếu" quốc gia. Đây chính là báo chí nội bộ cấp cao. không phát hành ra bên ngoài, chỉ có cán bộ cấp cao của đất nước với có. Một nguyên nhân khiến công việc làm ăn của Hạ Dương cực kỳ thành công chính là nhờ vào việc này.

Điều gì quan trọng nhất trong thế kỷ hai mươi mốt? Tin tức.

Có tin tức thì có tất cả. Trên thế giới này bất bình đẳng lớn nhất chính là bất bình đẳng về tin tức. Khi một công trình được khởi công những bạn vẫn hoàn toàn không biết gì. những người tin tức nhanh nhẹn đã chia gọn chiếc bánh ngọt này. Tới khi bạn kịp có phản ứng: xin lỗi, muộn rồi!

Tiếp đó là mấy tờ báo quan trọng trong nước và khu vực.

Hạ Dương không đọc tất cả các bài báo trong mỗi tờ báo cho ông mình nghe. Dù sức khỏe của Hạ lão gia không tệ nhưng không thể ngồi liền mấy tiếng đồng hồ chỉ nghe đọc báo. Hạ Dương chi lựa chọn những tin mà mình cảm thấy có gia trị đọc cho ông nghe. Hạ Dương không vào quân đội. không vào quan trường nhưng xuất thân từ gia đình danh giá nên vẫn có con mắt chính trị.

"Hạ Dương, bỏ đấy đi" Hạ lão gia vỗ vỗ xuống ghế nói.

Hạ Dương gấp tờ báo, cười hỏi: "ông, ông mệt à?"

"Hai ông cháu chúng ta nói chuyện" Hạ lão gia nói. Hai ông cháu Hạ gia còn khá hơn nhiều so với Tôn Nhân Diệu và ông của gã. Tôn Nhân Diệu và ông của mình, một già một trẻ không hợp tính nhau. Nếu như không phải ngày lễ. ngày tết, hai người này gần như không nói chuyện với nhau, càng không có chuyện gặp mặt. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Ông, ông muốn nói chuyện gì vậy?" Mặc dù Hạ Dương thẩm cười gượng trong lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi đối diện với ông mình. Hạ Dương biết ông mình lại muốn "bức hôn" rồi.

không còn cách nào khác. Bản thân mình chỉ biết mưu cầu lợi nhuận làm ăn. Hạ Nguyệt Nguyệt vẫn chỉ là một học sinh. Cái bụng của thím hai mãi mà không chịu to lên. Đời thứ ba của Hạ gia không còn người khác nên suy nghĩ của Hạ lão gia bắt đâu đặt lên đời thứ tư.

Đời thứ tư? ở trong bụng người vợ.

Thế nhưng trước mắt không phải cần tìm được một người vợ sao?

Vì sao người đàn ông đưa cái vòng bằng vàng cho người phụ nữ lại gọi là nhẫn? Âm hài của nhẫn chính là "mượn con", có nghĩa vừa thô tục lại vừa tao nhã. Trí tuệ của người cô đại thật sự khiến người ta phải cảm thán.

Nói một cách chính xác lúc này Hạ lão gia thực hy vọng Hạ Dương tìm được một người phụ nữ "mượn con". Lần trước ông đã nói với gã chuyậi này. Hạ Dương đã nói mình sẽ xem xét chuyện này thế nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát được chuyện này sao?

"Chuyện lần trước ông nói với cháu, cháu đã nghĩ như thế nào rồi?" Đôi mắt của Hạ lão gia vẫn khép hờ, đột nhiên mở ra, ánh sáng lấp lánh.

"Ông, cháu sẽ xem xét. Cháu cũng qua lại với mấy cô gái.."

Hạ lão gia giơ tay chặn lại. nói: "ông già rồi nhưng ông vẫn không hồ đồ. Chỉ một câu thôi, cháu có đồng ý không?"

Hạ lão gia không tin Hạ Dương sẽ lấy cớ những người phụ nữ kia từ chối. Đàn ông Hạ gia muốn tìm phụ nữ. không phải chỉ là cái vẫy tay thôi sao? không, thậm chí không cần vẫy tay. Chỉ cần thông báo tin tức này ra ngoài, sẽ có bao nhiêu phụ nữ chủ động tới tận cửa?

Bất kỳ lúc nào cũng tuyệt đối không được coi thường lòng ham muốn, lòng tham tài, quyền lực của phụ nữ.

Phụ nữ thích những Vương tử bạch mã nhưng làm bạch mã hay làm Vương tử chỉ có thể chọn một trong hai. khi đó tất cả những người phụ nữ đều chọn vế sau.

Đẹp trai sao? Đẹp trai thì có thể dùng mặt mình để quét thẻ không?

Hạ Dương biết ông mình đang nghiêm túc. Nếu như vẫn tiếp tục tìm cớ né tránh thì sẽ biến ông thành người ngốc. Người dám coi ông mình là người ngốc, người đó chính là kẻ ngốc nhất trên thế gian này.

"ông, cháu cảm thấy ..."

Đúng lúc này chuông điện thoại di động trong túi Hạ Dương vang lên.

Hạ Dương nhìn dãy số trên màn hình điện thoại và nói: "Ông, cháu nghe điện thoại. Có việc khẩn cấp".

Thật ra đây chỉ là điện thoại của một người bạn gọi tới. Hạ Dương cũng không biết có chuyện gì khẩn cấp hay không. Có lẽ chỉ là ra ngoài uống rượu, chơi bời em út. Thế nhưng không phải là cái cớ rất hay để chuồn sao?

"Nghe điện ở đây, nghe xong ông cháu ta nói tiếp" Hạ lão gia bá đạo nói.

Bất đắc ** Hạ Dương phải đi tới cạnh cửa sổ. bấm nút nghe.

Sau khi nghe xong. Hạ Dương sầm măt, ngắt điện thoại.

"Ông, cháu muốn ra ngoài một lát" Hạ Dương nói nhỏ.

"Có chuyện gì?" Hạ lão gia liếc nhìn sắc mặt cháu mình, trầm giọng hỏi. Ông biết nếu như là một cái cớ không chính đáng. Hạ Dương tuyệt đối không dám làm trái lời ông. Một khi ông đã nói sẽ tiếp tục nói chuyện mà Hạ Dương vẫn muốn đi ra ngoài, chứng tỏ Hạ Dương hiểu ông sẽ đồng ý.

"Tần Lạc đã xảy ra chuyện" Hạ Dương nói: "Đi ra ngoài ăn cơm với cô gái Vương gia. Xe bị đập phá, người bị thương. Cục trưởng Trần Hữu Thiện đã tới đó nhưng không ngờ đối phương có thể điều động quân đội. Mặc dù nói quân đội không can thiệp vào chính sự nhưng người chính quyền một khi gặp quân đội cũng chỉ biết thối lui. Cháu phải tới xem thế nào".

Binh...

Bàn tay Hạ lão gia đập mạnh vào thành ghế. hiển nhiên tâm trạng ông rất kích động.

"Ông đã nói rồi. Cho dù ông còn sống hay đã chết, chuyện Tần gia chính là chuyện của Hạ gia" Hạ lão gia xác định thái độ của mình trong chuyện này.

"Ông, ông cứ yên tâm. Bây giờ cháu sẽ đi xử lý. Cháu sẽ không để Tần Lạc vô cớ bị hại" Hạ Dương giống hệt Tôn Nhân Diệu, cùng "thổi phồng chuyện Tần Lạc bị hại" vì một khi như vậy thì cho dù chuyện náo nhiệt như nào đi nữa cũng sẽ có người đứng ra thu xếp cho bọn họ.

Nếu không thì đừng có dựa vào việc tranh chấp với người ta mà đòi niêm phong khách sạn. Đây không phải là đòi công bằng mà chính là ỷ thế hiếp người, khi đó người nhà không những không ra mặt mà còn có thể phang cho mấy gậy vào mông đít. Đám công tử cực kỳ hiểu rõ những chuyện như thế này.

"Đi đi" Hạ lão gia xua tay thả người: "Hãy mang Hạ Bản".

Hạ Dương chấn động rồi thì cực kỳ vui mừng.

Hạ Bản chính là thư ký của Hạ lão gia, bình thường những chuyện của Hạ lão gia, đối ngoại, xã giao đều do Hạ Bản phụ trách. Nói một cách khó nghe một chút là ngay cả thị trưởng Dương Thành cũng phải cúi người trước mặt Hạ Bản. Hạ lão gia cho Hạ Bản đi theo, đại biểu cho chính mình xuống núi.

Mãnh hổ xuống núi, những tiểu quỷ còn muốn ngăn cản sao?

Khi Hạ Dương đi ra ngoài sân từ trong phòng truyền ra giọng của Hạ lão gia: "Sau khi xong mọi việc, hãy nhớ mời Tần tiểu tử này và Vương nha đầu tới nhà chơi".

"Ông, cháu biết rồi" Hạ Dương trả lời. Hạ Dương nói với Hạ Bản bên cạnh: "ông thật bất công, ngay cả khi tôi gặp chuyện ông cũng không nỡ cho tôi mượn tấm áo da hổ này".

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục công an là Từ Bân thuộc hạ tâm phúc của Trần Hữu Thiện. Đội cảnh sát hình sự là chuyên ngành nòng cốt của cục công an nên bất kỳ người nào cũng muốn nắm nó trong tay mình.

Có sự quan tâm của Trần Hữu Thiện, cuộc sống của Từ Bân thật sự dễ chịu, hình thành thái đội kiêu căng ngày hôm nay. Hôm nay Từ Bân dẫn đội cảnh sát hình sự ra ngoài làm việc, y thực sự rất muốn chứng tỏ bản thân với Trần Hữu Thiện.

Thế nhưng khách sạn chưa bị niêm phong, đột nhiên một đám người, thoạt nhìn biết ngay thân thế bất phàm đuổi bọn họ đi.

Ban đầu Từ Bân rất tức giận nhưng khi y xem xong giấy chứng nhận gã to con đưa cho mình, sự tức giận lập tức trở thành áp lực và sự không cam lòng.

Từ Bân đi tới thì thào báo cáo với Trần Hữu Thiện. Sau khi Trần Hữu Thiện nghe xong, sắc mặt cũng trở nên âm trầm, ánh mắt bất định, ông ta nói: "Cậu đã nhìn kỹ chưa?"

"Đã nhìn kỹ rồi" Từ Bân quả quyết. Chuyện quan trọng như vậy. y sao không dám nhìn kỹ cơ chứ?

Trần Hữu Thiện do dự một lát rồi đi tới trước mặt Tần Lạc. nói: "Chuyện này khó rồi. Bọn họ là đội tra xét của hải quân. Bọn họ nói đây là việc của quân đội. bắt chúng tôi phải rút người về".

"không còn cách nào khác sao?" Tần Lạc nheo mắt nhìn Hoa hạc. Lúc này đối phương cũng đang nhìn hắn, trong mắt hiện rõ sự khinh miệt.

Cảnh sát thì sao nào? không phải sẽ phải bỏ chạy như một đám chuột nhắt sao?

"Rất khó" Trần Hữu Thiện nghiến răng nói: "Xung đột với quân cảnh, không ai có thể gánh được hậu quả này. Có nên gọi điện thoại cho Tôn thiếu gia không?"

"không cần" một giọng nói yểu điệu vang lên: "Hãy bắt thằng đó lại. Tôi thấy không vừa mắt".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK