Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài (full) - Lâm Thanh Nguyên (truyện Tác giả: Liễu hạ Huy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất cẩn thận. Rất cẩn thận. Cách ăn mặc trang điểm của con gái cũng không gì hơn cái này.

Hoàng Đế sau khi lau sạch vết máu trên khóe miệng, đưa khăn lụa dính máu lại cho Hỏa thần. Hỏa thần lại không dám vứt khăn lụa, mà gấp kỹ cất vào trong túi mình.

Hoàng Đế dời ánh mắt lên người Phó Phong Tuyết, nói: "Đã nghỉ ngơi tốt rồi chứ? Nếu nghỉ ngơi tốt rồi, lại tiếp một quyền của tôi thử xem".

Lúc nói chuyện, Hoàng Đế đã động.

Những lời này nói xong, hắn đã đến trước mặt Long Vương.

Loảng xoảng.

Hắn đánh ra một quyền.

Ầm.

Long Vương đồng thời ra quyền chống đỡ, quả đấm hai người lại lần nữa đụng vào nhau.

Hoàng Đế lực lớn, Long Vương lui về phía sau hai bước.

"Lại đến đây". Hoàng Đế la lớn.

Loảng xoảng.

Lại một quyền.

Long Vương lần nữa ra quyền.

Ầm.

Lại một tiếng vang thật lớn, Long Vương lại lui về phía sau hai bước.

"Lại đến".

Ầm.

"Lại đến".

Ầm.

Hoàng Đế cởi trần nửa người quyền này nối tiếp quyền kia, quyền sau càng uy mãnh hơn quyền trước, quyền sau lực lớn hơn quyền trước, phảng phất là một quái thú không biết mệt mỏi.

Long Vương cắn răng chống đỡ, nhưng mà tố chất thân thể cùng khí lực không địch lại Hoàng Đế.

Hơn nữa, nhiều năm ốm đau ở trên giường, lão cũng không thành thạo khống chế cơ thể cùng nắm giữ lực đạo bằng Hoàng Đế. Một đợt trọng quyền đánh xuống, khí lực trong cơ thể hắn đều bị rút sạch.

Chiêu thức đơn giản, cũng là chiêu thức nguy hiểm.

Bởi vì hắn đã ghét so đấu, ghét chiến đấu, hắn muốn giết người.

Mỗi một quyền của hắn đều dốc hết toàn lực. Nếu ông không đem hết toàn lực chống đỡ hoặc là không chống đỡ được, có thể sẽ bị một quyền của hắn đánh chết.

"Lại đến đây". Hoàng Đế rống lớn.

Hắn giống như nghiện, quả đấm giống như là đánh không lấy tiền thì không xong.

Loảng xoảng.

Lần này Long Vương lui tận mấy bước.

"Tôi muốn lên giúp". Ly nói. Long Vương là cha nuôi của nàng, nàng không thể trơ mắt nhìn cha nuôi bị Hoàng Đế đánh chết.

"Ai dám đi lên, tôi liền giết người". Ma thuật sư đúng lúc đẩy Lệ Khuynh Thành ra. "Các người muốn nhìn nàng chết sao?"

Ly hơi chút do dự, nhưng vẫn xông tới.

Nàng biết làm như vậy có thể sẽ làm Tần Lạc tức giận, nhưng, đứng ở trên lập trường của nàng, nàng để ý an nguy của cha mình hơn.

Thân hình Ly như điện, người còn chưa tới gần, hai thanh phi đao đã quăng ra ngoài.

Sưu.

Hai thanh phi đao vẫn tốc độ bay giống nhau, nhưng quỹ tích lại hoàn toàn khác nhau.

Một thanh phi đao nhắm sau ót hắn, một thanh phi đao khác nhắm giữa lưng hắn.

Chỉ cần có một thanh trúng mục tiêu, Hoàng Đế sẽ chết.

Đáng tiếc, nàng đánh giá thấp thực lực Hoàng Đế hoặc là nói đánh giá cao phi đao của mình.

Lúc Hoàng Đế đang xuất quyền, chỉ xoay nắm tay một vòng tròn lớn, sau đó, hai thanh phi đao kia liền bị đổi hướng, dùng tốc độ cũ nhắm về phía Ly.

Thân hình Ly né tránh, nàng vọt tới gần đánh một quyền nhắm phía sau lưng Hoàng Đế.

Loảng xoảng.

Thân thể của nàng bay ngược ra ngoài.

Thậm chí, nàng còn không thấy rõ Hoàng đế ra tay thế nào.

Ly bị đánh thương, đầu to cũng động.

Lần này hắn không dám nổ súng, lo lắng Hoàng Đế dẫn quỹ tích đạn nhắm vào Long Vương.

Người hắn vọt tới trước, trong tay cầm một cây dao găm.

Người tới gần đó, một đao đâm tới cổ Hoàng Đế.

Hơi tiếp xúc, thậm chí chỉ nhoáng lên tí xíu.

Đầu to cũng bay.

Bị một cước Hoàng Đế đá bay.

Sau đó là Quỷ Ảnh cùng Ngọc Nữ, cặp tình lữ này trước kia là chiến tướng của Hoàng Đế. Sau khi phản bội thành người của Phó Phong Tuyết.

Nếu có thể lựa chọn, bọn họ có một ngàn một vạn lý do không muốn là địch với Hoàng Đế.

Nhưng bọn họ có lựa chọn sao?

Không có. Cho nên, bọn họ chỉ có thể ra tay giúp giết chết Hoàng Đế.

Nếu hôm nay người thắng là Hoàng Đế, người đầu tiên hắn muốn thanh lý chính là hai người bọn họ.

Hắn là người kiêu ngạo như vậy, sao cho phép người khác phản bội sau lưng?

Mặc dù hắn không thèm để ý chút nào chuyện này chút nào, tựa như cho tới bây giờ đều chưa từng xảy ra. Vừa rồi bọn họ đi lên, hắn gần như không thèm liếc nhìn bọn họ một cái.

Càng như vậy, càng chứng minh trong lòng hắn tức giận.

Hoàng Đế là một người đơn giản.

Ai khiến hắn không vui, hắn sẽ giết chết người đó.

Hoàng Đế đánh một quyền khiến Long Vương lui mấy bước xong, thân thể vội chuyển, hai tay duỗi ra trước, thoáng cái liền bóp cổ Ngọc Nữ.

" Phản đồ". Khóe miệng của hắn mang theo nụ cười tà ác.

Sau đó hơi dùng sức, liền chuẩn bị vặn gãy cổ Ngọc Nữ.

" Hoàng Đế ". Quỷ Ảnh hô lớn. Bàn tay nắm thanh dao găm kia đâm mạnh về phía ngực Hoàng Đế. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Hoàng Đế nhíu mày, dùng sức hất lên, liền coi Ngọc Nữ như ám khí đập vào ngực Quỷ Ảnh, ngăn lần tiến công này của hắn.

Ma thuật sư khống chế con tin phát hiện những người này cũng không nghe lời nữa, đều trở nên điên cuồng. Cả đám liều mạng xông lên vây công Hoàng Đế, không khỏi nổi lên sát tâm.

Đao của nàng vừa duỗi, muốn vẽ loạn trên cổ Lệ Khuynh Thành.

Một trường xà màu xanh vọt lên, bay thẳng tới mắt nàng.

Nàng hơi chút chần chờ, cuối cùng vẫn quyết định chém tiểu xà này thành hai khúc.

Rắc.

Tiểu xa chia làm hai khúc, cắt thành hai khúc ở ngay chính giữa.

Máu văng khắp nơi, bắn lên người ma thuật sư cùng Lệ Khuynh Thành.

Đang lúc ma thuật sư định lần nữa ra tay giết Lệ Khuynh Thành, trên mặt đột nhiên bỏng rát.

"A". Nàng kêu thảm thiết.

"A". Đồng thời kêu thảm thiết còn có Lệ Khuynh Thành.

Trên mặt cùng trên mu bàn tay hai người bọn họ đều dính máu rắn, máu tiểu xà kia giống như a- xít sun-phu-rit nồng độ cao, hơi tiếp xúc liền ăn mòn da người.

Đau đớn tới đột ngột như vậy, lại kịch liệt như vậy. Làm cho người ta căn bản khó có thể chịu được.

Cho nên, hai người đồng thời hét chói tai.

Một roi dài lặng yên không một tiếng động mà cuốn tới, thoáng cái quấn ở bên hông Lệ Khuynh Thành.

Lệ Khuynh Thành cũng không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào nữa, thân thể đã được roi quấn đi.

" Các người đáng chết". Con mắt ma thuật sư đều đau đến không mở ra được, nhưng cảm giác được Lệ Khuynh Thành sắp thoát khỏi sự khống chế của mình, dưới tình thế cấp bách, đao trong tay quăng ra ngoài nhanh như chớp.

Sưu.

Mũi đao nhắm thẳng phía sau lưng Lệ Khuynh Thành.

Cho dù nàng có nhanh thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn là một cơ thể hơn 50 kg.

Mà đao thì nhỏ bé nhanh nhẹn, tốc độ mãnh liệt. Phát sau mà đến trước, trong nháy mắt sẽ chui vào trái tim của nàng.

Đinh.

Một viên đá nhỏ thần kỳ xuất hiện, vừa khéo đánh lên mũi dao.

Mũi dao lệch đi, thân đao liền tự nhiên sinh nghiêng.

Đông.

Dao ghim trên cỏ, chuôi đao còn phát ra tiếng chấn động ong ong.

Công kích thất bại, liền kích thích lòng tự ái của ma thuật sư.

Nàng cố nén đau nhức, trong tay lần nữa xuất hiện chuôi ngư can, giống như sói mẹ điên cuồng lao về phía Hồng Phu.

Hồng Phu nhanh chóng lấy một viên thuốc nhỏ màu trắng từ trong túi ra nhét vào trong miệng Lệ Khuynh Thành, nói: "Chạy".

Viên thuốc vào bụng, cảm giác bỏng rát do bị máu rắn dính lên liền giảm đi rất nhiều.

Nghe được lời của Hồng Phu, nàng lập tức nhạy bén mà chạy ra ngoài vòng tròn chiến đấu.

Chiến trường hôm nay, không phải là chiến trường của nàng.

Jesus rốt cuộc công tới.

Hắn không dùng dao găm, cũng không dùng súng. Mà chỉ tay không đánh tới Hoàng Đế.

Trong những người này, thực lực của hắn mạnh, cũng là người tiếp cận Hoàng Đế nhất, những người khác kém chín mươi chín bước, hắn kém tám mươi bước mà thôi.

Một quyền này của hắn rất có uy thế, thật đúng là mang đến phức tạp nhất định cho Hoàng Đế.

Hoàng Đế rốt cuộc bỏ qua việc tiếp tục giết Long Vương, mà dời một quyền mới đánh ra kia cho Jesus.

Ầm.

Jesus cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều bị đánh lệch vị trí, khí huyết nhộn nhạo, phảng phất nước sôi đun lên.

Điều này khiến thân thể khó chịu gấp trăm lần, nhưng Jesus lại không thể không liều mạng ở thời khắc này.

" Thượng Đế phù hộ, còn cả Như Lai Phật Tổ nữa". Jesus niệm ở trong lòng. Hắn rốt cuộc ý thức được, đối mặt người điên cường đại đến biến thái như Hoàng Đế, chỉ một thần tiên thì không cứu được mình. "Ban cho con lực lượng đi. Con là tín đồ tiều tụy của các người".

Ầm.

Quyền thứ hai, Jesus rốt cuộc bị Hoàng Đế đánh bay.

"Cũng nên kết thúc đi". Hoàng Đế nhìn Long Vương nói. "Đây là quyền cuối cùng".

Lúc này, Long Vương đã bị Hoàng Đế đánh từ trung tâm đỉnh núi Vũ Hóa Phong tới gần mép. Chỉ cần lui hai bước nữa, hắn sẽ rơi xuống vách đá vạn trượng mắt thường khó có thể thấy rõ.

"Cảm ơn các người". Cơ trên tay phải Hoàng Đế chuyển động giống như con chuột nhỏ. "Cho tôi chiến đấu đặc sắc như vậy".

Ầm.

Hắn đánh một quyền ra ngoài.

Quyền phong lăng lệ, hủy thiên diệt địa.

Hô.

" Không thể để cho hắn nện xuống. Tuyệt đối không thể". Con mắt Tần Lạc đang trị liệu cho Phó Phong Tuyết nhìn chằm chằm vào chiến đấu giữa Long Vương cùng Hoàng Đế, thấy Long Vương bị buộc xuôi theo vách núi, chỉ cần một quyền tiếp nữa sẽ rơi xuống vực sâu, hắn không thể kìm được nữa.

"Cho dù là vật hi sinh". Tần Lạc thầm nghĩ.

Thân thể hắn chạy vội, phóng về phía Long Vương và Hoàng Đế đang chiến đấu kịch liệt.

"Cũng phải làm một vật hy sinh có giá trị".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK