Ninh Toái Toái cố gắng lấy lại bình tĩnh vớt vát cục diện tình hình. Nhưng mặc cho nàng cố hết sức biểu hiện sự thân thiện hòa đồng của mình thế nào đi chăng nữa thì nàng vẫn cảm thấy có một khoảng cách rất xa với người phụ nữ xinh đẹp kia.
Nhưng ấn tượng đầu tiên của nàng về Lâm Hoán Khê không hề tồi chút nào bởi vì nàng là người lớn lên trong gia đình buôn bán nên từ nhỏ nàng đã tiếp xúc với rất nhiều loại người. Có những người ngoài mặt ân cần, nhiệt tình thân thiện nhưng chính những loại người này mới là loại người hay đâm sau lưng chiến sĩ. Có những người kém về giao tiếp hơn một chút nhưng khi bạn gặp khó khăn thì họ lại là những người đáng tin cậy nhất của bạn.
Ninh Toái Toái hiểu rằng Lâm Hoán Khê chính là loại người thứ hai đó. Đây cũng là cái mà mọi người đều công nhận tại sao Lệ Khuynh Thành lại nguy hiểm hơn Lâm Hoán Khê rất nhiều lần.
Nhưng lần đầu gặp mặt, cả hai đều không hiểu gì về tính cách của nhau, do vậy mà khi nói chuyện vẫn bị đứt quãng không liền mạch cho lắm.
Lâm Hoán Khê đúng là rất kém về giao tiếp và lôi kéo quan hệ. Bởi vì nếu như hôm nay người ngồi đây là Lệ Khuynh Thành thì nàng chắc chắn sẽ có rất nhiều câu chuyện hứng thú để nói với Ninh Toái Toái, sau đó dần dần làm cho Ninh Toái Toái cảm thấy hai bên trở nên thân thiện hơn, nói chuyện vui vẻ hơn chứ không như Lâm Hoán Khê làm cho cuộc nói chuyện trở nên khô cứng như thế này.
Cũng may mà có Tần Lạc ngồi ở đây tiếp chuyện cả hai người, do vậy mà mọi người cũng cảm thấy cuộc nói chuyện bớt căng thẳng đi phần nào.
" Nếu như có thể thì trong thời gian nhanh nhất là bao lâu chúng ta có thể hoàn thành được?" Lâm Hoán Khê hỏi.
Ninh Toái Toái dừng đũa lại rồi lấy khăn lau miệng đáp : " Một tuần! Nhưng bức thiết kế đầu tiên cũng chỉ là hiệu quả của đồ họa. Nếu như anh chị không có vấn đề gì thì em mới bắt đầu thiết kế."
" Thiết kế cần bao nhiêu thời gian?" Lâm Hoán Khê cũng không hiểu lắm về phương diện thiết kế. Cho dù là những vấn đề đơn giản nhất nàng cũng lên tiếng hỏi Ninh Toái Toái.
" Cái này phải xem thực lực của đoàn thể ra sao." Ninh Toái Toái đáp. " Anh chị đã tìm được công ty thiết kế chưa vậy?"
Tần Lạc nghe vậy liền đáp : " Anh biết một mình em muốn làm hết lượng công việc này có lẽ cũng hơi quá sức, thời gian cũng gấp .... Thế này vậy : em thấy công ty thiết kế nào phù hợp thì mời bọn họ tới làm trợ thủ cho em, được không?"
Ninh Toái Toái nghe vậy ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp : " Hay là thế này đi : em đến dự án này đến công ty thiết kế của cha em, em thường ngày cũng hay tới đó làm, quan hệ cũng khá tốt. Nếu như đây là hạng mục của em thì bọn họ chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để làm giúp em."
" Được!" Tần Lạc đáp lại luôn không hề có chút đắn đo do dự. " Chúng ta đều là bạn bè cả, bây giờ lại mặt dầy nhờ em làm không công cho. Nhưng mà anh và mấy người đồng sự của em lại không quen lắm. Anh nghĩ anh vẫn phải đưa cho họ chút gì đó gọi là .... Thế này nhé : trong thời gian họ giúp em làm, ngoài nhận lương từ công ty cha em thì anh sẽ thưởng thêm cho họ gấp đôi tháng tiền lương, được không?"
Tần Lạc bây giờ đã là một đại gia, do vậy mà hắn thấy tăng lương cho họ cũng chẳng đáng là bao.
" Vâng!" Ninh Toái Toái gật đầu nói. " Em sẽ đốc thúc bọn họ cố gắng hoàn thành công việc chỉ trong một tháng, anh chị cũng có thể rảnh tay mà làm việc khác ví dụ như tìm đội thi công này .... Chỉ cần một tháng thôi là chúng ta có thể bắt tay vào làm rồi!"
" Được. Chúng ta cùng cố gắng!" Tần Lạc nhìn Lâm Hoán Khê nói. " Nhanh chóng dựng lên tòa nhà Hoán Khê Building!"
" Em biết Ninh Toái Toái trước kia đặt tòa nhà này có tên là Thái Cực. Em cũng rất thích cái tên này!" Lâm Hoán Khê nhìn Ninh Toái Toái nói. " Chúng ta gọi nó là Thái Cực Building nhé!"
" Chị Hoán Khê. Tất cả đều là do ý của anh Tần Lạc hết. Em nghĩ chị nên tiếp nhận nó thì hơn." Ninh Toái Toái nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Lâm Hoán Khê mỉm cười đáp lại. Nàng cũng không từ chối nữa.
Sau bữa cơm trưa này, Tần Lạc cùng với Lâm Hoán Khê cáo biệt Ninh Toái Toái.
Nhìn chiếc xe chở Tần Lạc và Lâm Hoán Khê từ từ lăn bánh rồi dần dần biến mất, ngồi trên chiếc Ferrari cáu cạnh, Ninh Toái Toái cảm thấy cay cay nơi khóe mắt, nét mặt buồn bã vô cùng.
Trên thế giới này có rất nhiều thứ có thể vãn hồi lại được, ví dụ như lương tri, ví dụ như cân nặng.
Nhưng lại cũng có rất nhiều thứ không thể vãn hồi lại, ví dụ như một giấc mộng cũ, ví dụ như tuổi tác, ví dụ như tình cảm dành cho một người nào đó.
Ninh Toái Toái hất hất mái tóc, thầm nghĩ : Mình không nên hành hạ bản thân mình nữa. Tình trạng của Lăng Tiếu vẫn còn chưa đủ bi thảm hay sao?
Trước cổng Đại Học Y Khoa Thủ Đô, hiệu trưởng Lệ Vĩnh Cương, viện trưởng viện Trung y Hùng Chí Triều cùng một số lãnh đạo khác đang đứng chờ ở bên đường. Mặt trời trên đầu chiếu xuống gay gắt làm cho ai nấy mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Nhưng một khi hiệu trưởng chưa mở miệng ra thì không một ai dám tìm chỗ mát để đứng nghỉ ngơi một lúc cả.
Đám người lãnh đạo trong trường này đều đứng hết ở bên đường dĩ nhiên làm cho bao nhiêu học sinh đều cảm thấy tò mò.
" Chắc chắn là có thượng cấp tới rồi! Nếu không thì hiệu trưởng không thể nào không ra đón được!" Một học sinh kinh nghiệm phong phú, phỏng đoán nói.
" Lần trước Phó bộ trưởng Bộ giáo dục tới đây, hiệu trưởng cũng đích thân ra tận cổng trường đón!"
" Các cậu đoán xem, hôm nay ai sẽ tới?"
Chủ nhiệm khoa sợ học sinh đứng bàn tán ảnh hưởng tới tâm tình của hiệu trưởng liền vội vã chạy tới quát đám sinh viên im lặng. Hiệu trưởng thấy vậy liền khoát tay, nói : " Cứ để cho các em ấy nói. Tuổi còn trẻ như thế mà không được tự do ngôn luận, sau này vào xã hội chắc biến thành câm mất!"
Chủ nhiệm khoa nghe vậy thì cười cười vâng vâng dạ dạ nhưng trong bụng thì vẫn tức anh ách.
Hùng Chí Triều đưa đồng hồ lên nhìn rồi quay sang Hiệu trưởng, nói : " Hiệu trưởng. Hay là anh vào trong phòng làm việc nghỉ ngơi một chút, bọn tôi đứng đây chờ cũng được. Chờ mấy người Tần Lạc đến rồi tôi sẽ dẫn họ tới phòng làm việc của anh."
Hiệu trưởng Lệ Vĩnh Cương khoát khoát tay nói : " Không cần đâu! Chúng ta mới đứng đợi có hai mươi phút. Hôm qua họ gọi tới bảo rằng mười giờ rưỡi sẽ tới đây, chắc là cũng sắp tới rồi đấy!"
" Hiệu trưởng. Tuy rằng Tần Lạc là người bước ra từ trường chúng ta, cậu ta lại đem vinh dự lớn như vậy đến cho trường chúng ta .... Nhưng chúng ta cũng không cần phải làm như thế này để chào đón cậu ta chứ?" Một vị phó hiệu trưởng tỏ ra bất mãn, cằn nhằn. Tần Lạc chỉ là một bác sĩ, không quan không chức, cần gì phải đến cả hiệu trưởng, phó hiệu trưởng chạy ra nghênh đón như thế này.
Hiệu trưởng Lệ Vĩnh Cương cười đáp : " Trường Đại Học Y Khoa Thủ Đô của chúng ta thành lập được tám mươi ba năm rồi nhưng chưa có một ai tài giỏi như Tần Lạc cả! Cậu ấy không chỉ là niềm vinh dự của trường mà còn là niềm vinh dự của cả Trung Quốc nữa .... Người thì phải có nhân phẩm, y thì cần y đức. Tần Lạc chính là người hội tụ đủ hai phẩm chất này, là tấm gương sáng cho chúng ta học hỏi .... Một người tài giỏi như vậy, có một người thì tôi nghênh đón một người, có trăm người thì ngày nào tôi cũng đứng như thế này để nghênh đón!"
Lệ Vĩnh Cương thở dài nói : " Tiếc là tám mươi ba năm mới có một người như Tần Lạc xuất hiện. Thanh Hoa cách vài chục năm mới có một nhân tài xuất hiện nữa là, nhân tài của trường chúng ta đúng là hiếm quá! Nếu mấy người không chịu được nữa thì cứ việc quay về, nhưng tôi vẫn đứng đây chờ đến cùng!"
Nghe Hiệu trưởng nói vậy thì ai dám quay về nghỉ ngơi cơ chứ? Nếu như quay về thì khác gì không tôn trọng người khác đâu.
Học sinh đứng đó bây giờ mới biết được người sắp tới đây không phải là lãnh đạo cao cấp nào cả, mà là giáo viên nổi tiếng Tần Lạc sắp quay trở lại mái trường xưa.
" Trời ơi! Hóa ra là thầy Tần Lạc quay về à?"
" Thật không? Thật không? Thầy Tần quay về rồi sao?"
" Có phải thằng cha suốt ngày mặc cái áo dài cổ lỗ sĩ làm hàng đó không? .... Á! .... Sao chúng mày đánh tao? .... Đừng đánh vào mặt tao! ...."
Tần Lạc quay về rồi.
Rất nhanh tin tức này được lan đi khắp trường.
Phú quý vinh hoa nhưng lại không quay về bái tổ luôn làm cho người ta có cảm giác tiếc nuối.
Bây giờ người có tiền thường có hai cách làm hàng để khoe hàng tốt nhất : Một là về quê hương xây đường xá. Hai là về trường quyên góp.
Quê hương là nơi đã sinh ra bạn, tất cả bà con đều rất thân quen đối với bạn. Bạn sửa đường cho quê hương có thể là cho một thế hệ, thậm chí cả ba bốn thế hệ người dân đều nhớ tới công lao của bạn. Họ sẽ luôn nói tốt về bạn. Còn trường cũ vốn là nơi đào tạo ra bạn. Bạn chạy tới phóng khoáng quyên góp mấy chục vạn hoặc là xây luôn một tòa thư viện mới để cho các thầy cô ngày trước không biết tới bạn là ai, hoặc những bạn học đã từng khinh rẻ bạn phải ngước mắt lên nhìn bạn. Sau đó bạn có thể kiêu ngạo đứng dạy dỗ cho các học sinh thế hệ đời sau, ví dụ như : "Liễu Hạ Huy là ai các bạn đều biết có phải không? Đúng rồi. Chính là người viết tiểu thuyết nổi tiếng đó! Ngày trước trong trường ngoài việc có tiếng đẹp trai ra thì chẳng làm được cái tích sự gì cả. Nhưng các bạn xem anh ta bây giờ thành công ra sao! .... Chỉ cần các bạn nỗ lực thì các bạn sẽ có được thành công như Liễu Hạ Huy thôi!" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Tần Lạc lần này quay về trường cũ. Nhưng đây không phải là nơi đào tạo ra hắn, mà là nơi hắn đã từng làm giáo viên ở đây.
Hắn hôm qua gọi điện cho Lệ Vĩnh Cương nói rằng hôm nay hắn và ông nội cùng với viện trưởng của bệnh viện trực thuộc Lâm Thanh Nguyên cùng tới đây thăm trường, sau đó sẽ có việc cần thương lượng với nhà trường.
Lệ Vĩnh Cương nghe vậy thì vui vẻ đồng ý. Sáng sớm hôm nay ông cũng đã mở cuộc họp mời các vị lãnh đạo trường ra tận cổng để tiếp đón đoàn khách của Tần Lạc.
Khi xe vừa mới vào đến cổng trường thì Tần Lạc đã phát hiện ra cổng trường lúc này người đông nghìn nghịt.
Hắn kinh ngạc quay sang Lâm Hoán Khê nói : " Sao cổng trường tụ tập đông người vậy? Hiệu trưởng Lệ cũng có mặt nữa .... Lẽ nào hôm nay có vị lãnh đạo nào đến kiểm tra hay sao?"
Lâm Hoán Khê cũng từng là giáo viên của trường Đại Học Y Khoa Thủ Đô, hôm nay nàng cũng đi cùng Tần Lạc tới đây. Tần Lạc không biết lái xe, lẽ nào lại bắt hai ông già lái xe giúp hắn sao?
Tần Lạc không muốn Đại Đầu hay Jesus bị Tần Tranh trông thấy. Hắn lo lắng ông nội e ngại cho sự an toàn của hắn. Đàn ông ở ngoài đời khổ một chút, mệt mỏi một chút không có gì đáng ngại cả. Đó chỉ là để cho người ngoài người ta nhìn, còn khi về đến nhà phải cố gắng gồng mình lên gánh vác. Đó tất cả đều là vì không muốn người thân trong gia đình phải lo lắng.
Lâm Hoán Khê đưa mắt lên quan sát rồi nói : " Chúng ta có cần vào từ cổng sau không?"
" Không cần đâu!" Tần Tranh nói. " Chúng ta cứ đi cổng chính thôi! Lãnh đạo đi được thì chúng ta cũng đi được!"
Tần Tranh cả đời ghét nhất là "Đi cửa sau", chính vì vậy mà khi nghe đứa cháu dâu của mình nói vậy thì ông phản bác lại một cách không thương tiếc. Nếu là chuyện khác thì ông cũng đã ậm ừ cho qua chuyện luôn rồi.
" Vậy chúng ta cứ đi cổng chính thôi!" Tần Lạc nói. " Hình như Hiệu trưởng tiến tới chỗ chúng ta thì phải!"
Đúng vậy. Hiệu trưởng Lệ Vĩnh Cương trông thấy Lâm Hoán Khê đang lái chiếc BMW màu bã trầu đi tới, ông liền dẫn theo cả đoàn người cùng nhau tiến lên phía trước.
Lâm Hoán Khê thấy vậy vội dừng xe lại. Tần Lạc thì mở cửa xe chui xuống, sau đó hắn mở cốp xe lấy xe lăn cho Tần Tranh, tiếp đó lại bế Tần Tranh đặt vào chiếc xe lăn.
Thầy Tần ........................!
Thầy Tần ........................!
Thầy Tần ........................!
Hiệu trưởng Lệ Vĩnh Cương còn chưa bước tới trước mặt Tần Lạc nhưng bàn tay của ông đã chìa ra hết cỡ như muốn bắt luôn lấy tay của Tần Lạc vậy, còn đoàn học sinh thì đứng phía sau reo hò ầm ĩ.