Chiếc xe Hummer khổng lồ xuyên qua đường hẹp trên vùng núi, giống như một con cự thú uy mãnh chạy trốn cực nhanh.
Cô gái lạnh lùng lái con xe, phóng về con đường uốn lượn vô tận phía trước không chút sợ hãi.
Tần Lạc tùy ý nhìn hàng cây nhỏ cùng màu núi tiêu điều rất nhanh lui về phía sau, nói: "Hộ lý hai ngày qua có dựa theo phương pháp tôi nói xoa bóp cho thầy không?"
"Có". Ly thản nhiên nói.
"Một ngón tay của thầy đã khôi phục cảm giác, mặc dù chỉ là tạm thời... nhưng mà, cũng là tiến bộ rất lớn. Nếu tiếp tục kiên trì, thầy nhất định có thể đứng lên lần nữa. Thầy cũng không lộ vẻ già nua, đến lúc đó, thầy vẫn là một dũng sĩ trăm trận trăm thắng". Tần Lạc giống như không lời tìm lời nói.
Hắn nghĩ có chút uể oải, sao con gái bên cạnh mình đều như vậy chứ? Nguyên một đám trầm mặc ít nói, nếu không phải mình chủ động tìm kiếm đề tài, các nàng có lẽ cả ngày cũng sẽ không nói chuyện.
Cách như thế. Lâm Hoán Khê như thế. Văn Nhân Mục Nguyệt cũng như thế.
Đương nhiên, cũng có nhiệt tình như lửa. Ví dụ như Lệ Khuynh Thành, còn có Vương Cửu Cửu tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Trong đôi mắt Ly cũng đầy thần thái khác thường, giống như nhớ tới tình cảnh đã từng cùng chiến đấu với cha nuôi, lẩm bẩm nói: "Người cho tới bây giờ đều chưa từng thua. Không bại bởi kẻ địch, nhưng lại bại bởi cái chứng đông cứng từ từ chết tiệt này. Người nhất định rất khó chịu. Mặc dù cha cho tới bây giờ chưa từng nói gì, nhưng mà... chúng tôi đều có thể hiểu được".
"Yên tâm đi. Có tôi ở đây". Tần Lạc nhìn ánh mắt mê ly của Ly, kiên định nói.
Nghĩ thầm, dựa theo phim điện ảnh, vào lúc nữ diễn viên tâm thần yếu ớt hoảng hốt, mình nên để đầu nàng tựa vào ngực mình đúng lúc, sau đó nói một vài câu an ủi, làm một số chuyện an ủi... nhưng mà, lúc đối mặt, sao hắn vẫn không diễn được chứ?
Hồi lâu sau, Tần Lạc mới suy nghĩ cẩn thận mấu chốt của vấn đề: Hắn sợ Ly đánh hắn.
"Anh học được gì rồi?" Ly quay đầu sang liếc nhìn Tần Lạc hỏi.
"Cảnh nhập thần". Tần Lạc cười khổ nói. Mặc dù hắn vọng tưởng muốn dùng cảnh nhập thần trị liệu cho Long Vương, nhưng mà, bản thận hắn hiểu cái này cũng không nhiều. Chỉ biết là y thuật phù hợp với khí công. Tìm được loại trạng thái đặc biệt này, tìm được loại cảm giác đặc biệt này, tâm vô tạp niệm, tâm tình bình thản... có lẽ còn cần những điều kiện khác nào đó, như vậy mới có thể tiến vào loại trạng thái "nhìn khí" này.
"Cảnh nhập thần? Đó là cái gì?"
"Một loại trạng thái. Một loại thủ đoạn phủ trợ trị liệu". Tần Lạc có chút đau đầu mà suy nghĩ đáp án. Cuối cùng, hắn rốt cuộc bỏ qua, có chút phiền não nói: "Dù sao nói cô cũng không hiểu. Đến lúc đó cô cứ xem là được rồi".
Ly quả thật cũng không hiểu Trung y, tưởng thiên phú của mình quá kém, không có cách gì hiểu loại y thuật cao minh kia của Tần Lạc, nàng lại không có thói quen truy hỏi kỹ càng sự việc, liền nói: "Chỉ cần có thể chữa tốt cho cha nuôi, cho dù anh dùng biện pháp gì đều được".
Tần Lạc nhẹ gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Đến trại an dưỡng, xuyên qua tầng an ninh phòng hộ nghiêm ngặt, Tần Lạc và Cách lại đi tới tiểu viện Long Vương ở.
Lần này Long Vương không nằm ở phòng trước, mà nằm ở dưới mái nhà cong của hậu viện. Mái nhà cong hoàn toàn do gỗ trải thành, còn có một con đường nhỏ kéo dài thẳng đến giữa hồ.
Phía trước mái nhà cong chính là một cái hồ nhỏ thấy đáy trong suốt, cá lội tôm đùa, cảnh sắc tươi đẹp. Phía xa là núi xanh kéo dài trùng trùng điệp điệp, liếc mắt không thấy điểm cuối, giống như thanh sơn thủy mặc vẽ trên giấy.
Long Vương nằm ở đó, đầu được gối kê cao lên, đang ngắm non nước rất nhập thần.
"Các con đã tới". Long Vương lên tiếng nói. Mặc dù gã còn chưa thấy người trước mặt, chỉ nghe tiếng bước chân, gã đã có thể biết người tới là ai.
"Thầy. Con tới thăm người một chút". Tần Lạc cười nói.
"Không phải đang đấu y với người ta sao? Sao lại chạy tới đây?" Long Vương nở nụ cười, hỏi.
Long Vương nằm trên ghế trúc, chỉ là một trưởng giả thỉnh thoảng có chút bá đạo. Nếu anh không vén y phục gã thấy vết thương chằng chịt trên người gã, thật khó biết những sự từng trải và huy hoàng gã từng có.
"Ở bên kia học được một số thứ, cảm thấy có thể có ích với bệnh tình của thầy. Cho nên mới tới thử xem". Tần Lạc nói.
"Thử xem? Anh xem cha nuôi là chuột bạch à?" Ly nghe được lời Tần Lạc nói, tức giận trừng mắt nói. Chủy thủ trong tay dừng lại, làm ra tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể ném.
"Không có. Tôi chỉ là..." Tần Lạc muốn giải thích, lại phát hiện, mình thật đúng là xem thầy là chuột bạch.
"Ly, không nên trách Tần Lạc". Long Vương khuyên nói.
Rồi hướng Tần Lạc nói: "Ta đã từng nói với con từ sớm, mạng ta giao cho con. Tùy con xử lý, ta chỉ muốn nhìn thử xem, ta sáng tạo kỳ tích cả đời, có thể còn kỳ tích xuất hiện một lần nữa trên người ta không".
"Nhất định sẽ có". Trong lòng Tần Lạc chua chát thầm nghĩ. Hắn biết, thật ra trước khi mình xuất hiện, Long Vương đã bỏ trị liệu.
Chỉ vì một phen trách móc của mình, có thể gã cảm thấy người trẻ tuổi mình khá thú vị, cho nên mới đáp ứng giao thân thể gã cho mình, tùy mình xử trí.
Loại tật bệnh này, đã làm tiêu mòn chí khí anh hùng Long Vương quá nhiều.
Ly hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lạc một cái, sau đó dọc theo cầu gỗ đi ra giữa hồ, ngồi ở trên ván gỗ, hai chân vung nhẹ, ngẩn người trầm tư nhìn bầu trời phương xa.
Tần Lạc nhìn bóng lưng nàng có chút cô độc, trong lòng có chút thương tiếc. Nhưng lại cười với Long Vương nói: "Thầy, chúng ta vào đi thôi. Con giúp người trị liệu".
"Được. Đi vào". Long Vương nói.
Vì vậy, ở dưới sự hỗ trợ của mấy tên hộ vệ và y tá, Long Vương cùng ghế trúc dưới lưng gã lại được mang tới chỗ đèn sáng trưng ở phòng trước.
Tần Lạc bảo y tá lấy hộp ngân châm tới, khử độc, sau đó bắt đầu dùng phương pháp Thái Ất Thần châm châm cứu cho Long Vương.
Hắn biết, thân thể Long Vương thuộc về loại hỏa thuộc tính, dùng loại châm pháp cực âm lạnh thấu tim này mới được.
Sau khi Tần Lạc đâm hai chỗ chính trên cánh tay, liền dùng ngón tay gõ gõ cánh tay gã. Nhưng mà, kỳ tích không xuất hiện nữa. Ngón tay Long Vương không bật lên.
Tần Lạc cũng không tức giận, hắn tâm vô tạp niệm, ánh mắt nhìn ngâm châm trong tay cùng chỗ ngân châm ghim vào rất nhập thần, sau đó mượn ngân châm này làm vật dẫn, chậm rãi truyền "khí" trong cơ thể mình vào trong cơ thể Long Vương.
Trước kia, Tần Lạc đều cứ cách hai ba phút lại đổi chỗ một lần. Như vậy là vì có thể kích thích bộ phận toàn thân. Mà thể lực của hắn cũng không cho phép hắn tiêu hao quá nhiều thời gian ở cùng một bộ phận. Nếu không thì chẳng thể nào châm cứu toàn thân.
Lần này, Tần Lạc không hề đổi thế, mà luôn đặt ở trên tay Long Vương.
Trong ba dặm của tay, khuỷu tay, các đốt ngón tay. Chủ quản răng đau, liệt nửa người.
Khí trong cơ thể Tần Lạc như dòng suối, thông qua ngân châm nhẹ nhàng chảy liên tục không ngừng vào trong thân thể Long Vương.
"Lạnh không?" Tần Lạc hỏi.
"Lạnh". Long Vương trả lời.
Hai người đã trải qua rất nhiều lần trị liệu như vậy, cho nên, Long Vương biết rõ Tần Lạc đang hỏi cái gì, Tần Lạc cũng hiểu Long Vương biết đáp án của vấn đề.
Tần Lạc gật đầu, bắt đầu dốc sức tìm kiếm trạng thái "nhìn khí" này.
Thông qua da thịt thấy dòng khí du động trong cơ thể con người, đó là thần tiên. Mà nhìn khí, là một loại cảm giác.
Là một loại có thể thấy, là trạng thái huyền diệu trên thực tế không có nhìn qua.
Thứ này giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, Tần Lạc càng vội vã tìm kiếm, càng không tìm thấy được nó.
Đợi tới khi hắn buông tha loại cảm giác này, chỉ một tâm thúc dục "khí" trong cơ thể chạy trong thân thể Long Vương, loại cảm giác này lại đột nhiên xuất hiện.
Tần Lạc giống như thoáng cái mở ra thiên nhãn, thấy được trạng thái khí hoạt động kia. Mặc dù lúc này hắn đang nhắm mắt lại, nhưng mà, hắn vẫn cảm giác mình thấy được.
Vẫn giống trước đây, khí kia sau khi tiến vào bộ phận đó, liền giống như bị vật gì ngăn chặn vậy, chỉ có thể hoạt động ở một số vùng xung quanh.
Chứng đông cứng cơ thể từ từ khiến kinh mạch trong cơ thể cũng dần dần khô héo. Giống như ruộng đất mất nước, bắt đầu khô nứt, ngưng kết, cuối cùng không còn một ngọn cỏ.
Khi tất cả kinh mạch trong cơ thể đều mất đi tác dụng cung cấp máu truyền khí, gã sẽ cảm thấy suy yếu. Đây là cái giá cùng hao hụt không ngừng, phương pháp châm cứu càng tiêu hao thể lực nhiều hơn trước kia.
Trên trán xuất hiện mồ hôi lấm tấm, sau đó theo gương mặt chảy xuống. Bởi vì đầu hắn cúi thấp, cho nên, mồ hôi kia liền nhỏ lên cánh tay Long Vương.
"Nghỉ một chút đi". Long Vương nói.
Tần Lạc không trả lời, thời khắc mấu chốt này, hắn không rảnh chú ý đến điều đó. Chỉ là dưới sự chỉ huy ngân châm, dùng khí của mình đưa vào, lần lượt đánh vào kinh mạch bế tắc khô kiệt của Long Vương.
Giống như là đại đê thiếu tu sửa lâu năm, bên trong sinh bụi cỏ dại, đá vỡ chồng chất. Chỉ cần có thể dọn những cỏ dại và đá vỡ này đi, kinh mạch liền có thể khôi phục lại.
Tách tách!
Lại một giọt mồ hôi chảy xuống, tiếp theo giống như hạt lớn hạt nhỏ rơi xuống khay ngọc, hạt mồ hôi trên trán Tần Lạc liên tục nhỏ xuống.
"Tần Lạc, nghỉ một chút đi. Con mệt mỏi rồi". Long Vương lại khuyên nhủ. Gã cảm giác được sự mệt mỏi của Tần Lạc, gã cũng nghe được Tần Lạc có chút thở hỗn hển. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Nhưng mà, Tần Lạc vẫn không ngừng tay, con mắt nhìn chằm chằm vị trí ngân châm, dùng sức mà đưa khí trong cơ thể mình vào trong thân thể của Long Vương. Khí có vẻ rất nhỏ này càng tụ càng lớn, giống như con sông nhỏ hội tụ thành một hồ nước, như hồ nước hội tụ thành biển lớn mênh mông...
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Hết lần này tới lần khác, hung hăng mà va vào trở ngại chặn chúng lại.
Khí trong cơ thể càng ngày càng ít, hai chân Tần Lạc đứng trên đất run lên, tay nắm ngân châm cũng giống như bị rút khí lực đi, có loại cảm giác bồng bềnh.
Liên tục đánh sâu vào mấy chục lần, vẫn không công mà lui. Điều này ngược lại càng kích thích ngạo khí trong xương của Tần Lạc.
Hắn không cam lòng bỏ qua như vậy, hẳn phải thử một lần, hai lần, thật nhiều lần...
Phành!
Đột nhiên, phảng phất như có thứ gì bị đập nát bấy, khí thể xuyên qua đống tích tụ kia.
Con mắt Tần Lạc tối sầm, lập tức ngã quỵ xuống.
Một đôi tay trắng mịn tinh tế xuất hiện, ôm hắn vào trong lòng. Bàn tay thoang thoảng mùi thơm dịu dàng, cẩn thận lau mồ hôi như nước tạt trên trán hắn.
"Hóa ra là một cô gái thích chơi dao, cũng có ngực mềm mại thế".
Đây là ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu trước khi Tần Lạc ngất xỉu.