Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài (full) - Lâm Thanh Nguyên (truyện Tác giả: Liễu hạ Huy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Tử Viên, một chiếc Mercedes Benz màu đen chậm rãi dừng lại trước cổng ngôi biệt thự thần bí ở cuối đường.

Tần Lạc mở cửa xe bên trái bước xuống, hắn cảnh giác nhìn bốn xung quanh sau đó một người đàn ông tuấn tú mặc quần áo màu đen, đội một chiếc mũ che nửa mặt đẩy cửa bên phải bước xuống.

Hai người nhìn nhau, Tần Lạc đi tới gõ cửa.

Cạch cạch!

Tần Lạc vừa mới gõ hai tiếng, cánh cổng gỗ màu đỏ đã mở ra, một ông già nhưng nét mặt không có gì gọi là già nua xuất hiện, cung kính nói: "Văn Nhân tiểu thư, Tần tiên sinh, mời vào trong. Lão gia cùng thiếu gia đang ở trong phật đường chờ hai người".

"Phật đường?' Văn Nhân Mục Nguyệt thoáng càu mày. Nàng biết người Bạch gia không tin quỷ cũng không tin thần. Vậy tại sao trong nhà của bọn họ có một gian phật đường? Chẳng lẽ Bạch lão gia ẩn cư nhiều năm nên thay đổi bản tính sao?

'Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời" Văn Nhân Mục Nguyệt nhanh chóng xua đi suy đoán của mình.

Ngược lại Tần Lạc không cảm thấy kỳ quái dù sao trước đó hắn cũng không biết Bạch lão gia, trong đầu hắn hoàn toàn không có tư liệu cá nhân về thói quen ăn uống, sở thích và quy luật thời gian của Bạch lão gia nên đương nhiên hắn không hiểu điều huyền bí trong đó.

Ông già không trả lời mà chỉ đi trước dẫn đường, ngay khi ba người chưa tới cửa phật đường, Bạch Phá Cục đã ra đón, hắn cười ha hả nói: "Mục Nguyệt, cô ăn mặc như thế này trông còn tuấn tú hơn cả Tần Lạc".

Tần Lạc cảm thấy việc tới liên kết với một nhà để chống lại một nhà khác, cho dù dưới bất kỳ góc độ nào đều được coi là chuyện vô cùng bí mật. Hắn đã yêu cầu Văn Nhân Mục Nguyệt giả trang hoặc nàng sẽ không cần đích thân đi đàm phán chi tiết kế hoạch, hãy để hắn và Quả Vương đi làm thay nàng.

Thế nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt ngoại trừ mặc một bộ quần áo đàn ông, đội mũ và bỏ đi đội xe hộ tống xa hoa còn vẫn không thay đổi bất kỳ điều gì.

Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn chỉ là Văn Nhân Mục Nguyệt. Người của Tần Túng Hoành chỉ cần liếc mắt vẫn có thể nhận ra người đó chính là Văn Nhân Mục Nguyệt nàng.

Tần Lạc cảm thấy mặc bộ quần áo đó hoàn toàn không có ý nghĩa và hiệu quả thực tế nhưng vì Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn khăng khăng nên Tần Lạc không còn cách nào khác khuyên can nàng. Hắn không thể đẩy nàng ngã xuống giường, cởi hết quần áo của nàng ra, mặc cho nàng bộ trường bào cùng chiếc áo da cao bồi màu đen để che kín đôi gò bồng đảo của phụ nữ. Hắn rất muốn nhưng hắn lại không dám.

"Cám ơn" Văn Nhân Mục Nguyệt yếu ớt nói.

Bạch Phá Cục lại quay nhìn Tần Lạc, thân thiết nắm tay hắn nói: "Từ trước tới giờ tôi vẫn muốn mời cậu đi uống rượu nhưng lại không tìm được cơ hội. Hôm nay là cơ hội không thể tốt hơn. Trưa nay chúng ta hãy đi uống rượu một bữa thoải mái nhé'.

"Tôi không uống được rượu" Tần Lạc cười nói.

"Uống rượu là uống rượu" Bạch Phá Cục nói. "Tôi có tâm trạng muốn uống rượu với cậu. Trừ phi cậu coi thường tôi, không đi uống rượu với tôi'.

"Tôi phải nghe theo sự sắp đặt của ông chủ" Tần Lạc chỉ vào Văn Nhân Mục Nguyệt, đổ hết trách nhiệm lên người nàng. Hắn biết phong cách làm việc của Văn Nhân Mục Nguyệt rất quái lạ. Bạch Phá Cục không dễ dàng trêu chọc nàng.

Quả nhiên Bạch Phá Cục nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Chuyện này vẫn cần chính cậu quyết định. Mục nguyệt sẽ không xen vào chuyện này".

Mấy người vừa nói chuyện vừa đi vào trong phật đường.

Đập vào mắt mấy người chính là một pho tượng Phật Thích ca mâu ni màu vàng. Trên bàn thờ trước bức tượng có một bài vị, dùng lụa màu vàng bao quanh. Trên tấm bài vị có viết một cái tên rất lạ. Cho tới lúc này Tần Lạc cũng chưa từng nghe nói tới.

Ánh mắt Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt bị hút vào tấm bài vị nhưng cả hai nhanh chóng bị một giọng nói kéo lại thực tế. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Cháu gái Mục Nguyệt, rất nhiều năm rồi cháu mới tới thăm ta đó" Một giọng nói sang sảng vang lên, tiếp đó một ông già cao gầy mặc trường bào đen, tinh thần phấn chấn đi tới, cười ha hả nói với Văn Nhân Mục Nguyệt.

"Đây là lần đầu tiên tôi tới đây" Văn Nhân Mục Nguyệt nói mà không chút nể nang.

Ông già thở dài nói: "Đúng vậy. Lần đầu tiên cháu tới đây. Từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên cháu tới đây. Mục Nguyệt, cháu có hận ta không?"

"Không hận" Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Cá lớn nuốt cá bé. Nếu là tôi, hai mươi bốn năm trước tôi cũng làm như vậy'.

"Nói rất đúng, nói rất đúng" Bạch lão gia vỗ tay cười nói. "Văn Nhân Đình có một cháu gái rất tốt. Cá lớn nuốt cá bé. Kẻ mạnh làm vua đó chính là quy tắc của thương trường. Nếu muốn dựa vào lòng nhân từ cùng hạ thủ lưu tình của kẻ khác để tồn tại thì chính là kẻ ngốc nói mê. Nếu là sống thì phải làm cho người đó sống tốt hơn. Nếu cần phải chết thì nên khiến đối thủ sớm bị đào thải. Cháu Mục Nguyệt, cháu có nghĩ vậy đúng không?"

"Đúng vậy" Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu.

"Vậy bây giờ cháu cảm thấy trong ba gia tộc Tần, Bạch và Văn Nhân, gia tộc nào nên đào thải?" Bạch lão gia thay đổi chủ đề, chuyển sang một chủ đề khác. Hơn nữa ông ta chuyển sang một chủ đề, từ lý luận mơ hồ, hư ảo chuyển sang chuyện sinh tử tồn vong của cả một gia tộc.

Bây giờ rốt cuộc Tần Lạc đã hiểu vì sao tính cách của Bạch Phá Cục và Bạch Tàn Phổ lại như vậy. Thì ra ông của hai người này là một người như vậy.

Đúng là gần đèn thì sang, gần mực thì đen.

Khi thắng bại chưa phân, không ai có thể nói rõ điều này được.

"Tần gia" Văn Nhân Mục Nguyệt đã sớm dự tính Bạch lão gia sẽ hỏi nàng vấn đề này nên nàng trả lời không chút do dự.

"Tại sao?" Bạch lão gia hỏi. "Nói về thực lực, Tần gia không phải là gia tộc yếu nhất trong ba gia tộc".

"Bởi vì tôi đang đứng trong tiểu viện của Bạch gia chứ không phải biệt thự lưng chừng núi của Tần gia" Văn Nhân Mục Nguyệt tự tin nói.

Sắc mặt nàng vô cùng bình tĩng, ánh mắt thản nhiên, giống như nàng hiểu rõ mọi chuyện, nắm giữ mọi chuyện trong thiên hạ ở trong tay mình.

Tần Lạc thầm nghĩ có lẽ vẻ lạnh lùng của Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ là vẻ bề ngoài của nàng bởi chỉ có vậy thì người khác mới không cho rằng một cô gái như nàng chỉ là một cô gái nhỏ bé mà sẽ coi nàng giống như một lãnh đạo, một người bạn đáng tin cậy, một đối thủ cân tài cân sức với kẻ thù.

Ít nhất trong số những người Tần Lạc quen biết, không một ai dám khinh thường một cô gái mới hơn hai mươi tuổi như Văn Nhân Mục Nguyệt.

Các cô gái ở cùng tuổi với nàng đang làm gì vào lúc này? Các cô ấy đang đi dạo phố, yêu đương, hẹn hò, đọc sách trong khi đó Văn Nhân Mục Nguyệt đang nắm trong tay một tập đoàn khổng lồ có thể quyết định chuyện sống chết của rất nhiều người.

Đây chính là sự chênh lệch mà chỉ dựa vào sự cố gắn của bản thân, sự chênh lệch này tuyệt đối không bao giờ có thể san lấp.

Không ngờ Bạch lão gia thẳng thừng hỏi: "Tại sao ta phải giúp cháu? Cháu trúng cổ độc, người Tần gia hạ độc. Ông của Tần Lạc bị thương cũng là do Tần Túng Hoành sai người làm. Đây là chuyện ân oán cá nhân của hai nhà, có quan hệ gì với Bạch gia của chúng ta? Tại sao ta không toạ sơn quan hổ đấu, chờ tới khi hai nhà đấu nhau tới mức ta sống ngươi chết, ta sẽ làm ngư ông đắc lợi?"

Văn Nhân Mục Nguyệt đi tới trước bài vị nói: "Ông hẳn cũng hiểu nếu như Bạch gia không tham dự trò chơi này, chúng ta sẽ không khai chiến với Tần gia. Nếu cả ba nhà khai chiến thì sẽ có hai nhà thắng. Đó chính là Văn Nhân gia và Bạch gia. Nếu như chỉ có hai nhà khai chiến, chỉ có một nhà thắng: Bạch gia. Tôi có thể từ bỏ việc báo thù nhưng tuyệt đối sẽ không cho Bạch gia cơ hội này'.

"Tại sao lại lựa chọn Bạch gia?" Bạch lão gia cười nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt. Mặc dù ông ta đã nhìn qua ảnh, ông ta vẫn thầm than trong lòng: không ngờ Văn Nhân gia tộc lại có thể sản sinh ra một mỹ nhân như vậy. Danh xưng đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh quả thực không sai chút nào.

"Bởi vì Bạch gia là yếu nhất" Văn Nhân Mục Nguyệt.

Nụ cười của Bạch lão gia vụt biến mất. Bạch Phá Cục thì bề ngoài đang chăm chú nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt. Tần Lạc thì trong lòng đang thầm lo lắng việc công kích cùng gây tổn thương của Văn Nhân Mục Nguyệt sẽ làm đổ vỡ lần đàm phán này.

Văn Nhân đại tiểu thư, cô nói chuyện thẳng thắn với tôi thì không nói làm gì nhưng vì sao cô lại nói trắng ra với họ như vậy?

Dù sao nói dối cũng không mất tiền. Ai mà chả thích người khác tâng bốc mình. Không phải trước tiên cứ cho bọn họ lên mặt một chút sao?

"Ha ha. Ta hẳn là nên vui mừng vì sự thẳng thắn của cháu hay tức giận vì sự thẳng thắn này" Một lúc lâu sau Bạch lão gia mới tươi cười nói.

"Nếu là tôi, tôi sẽ chọn vế đầu" Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Ông hẳn biết rõ chúng ta đang nói về chuyện gì. Ông càng hiểu Bạch gia đang làm gì. Bạch gia dẫn đầu nền kinh tế Trung Quốc hơn mười năm nhưng từ hai mươi năm trước Văn Nhân gia đã bắt đầu đầu tư nghiên cứu các tài liệu về khoa học hàng không, Tần gia bắt đầu nghiên cứu về năng lượng tái sinh. Hiện tai đang cùng với Tần gia là hai tập đoàn kinh tế hàng đầu. Sự chênh lệch chỉ một chút. Nếu như Bạch gia cứ giả vờ không biết thì không còn gì để nói".

"Bởi vì Bạch gia yếu nhất nên Bạch gia mới không thể uy hiếp tới các người, đúng không?" Bạch Phá Cục cười nói. "Mục Nguyệt quả thực biết cách đả kích người khác. Nói gì thì nói bây giờ tôi vẫn là người đứng đầu Bạch gia dù có rất nhiều chuyện tôi không thể tự quyết định".

"Bạch gia có sự uy hiếp nhưng không bằng Tần gia. Nếu như Tần gia không bị loại trừ, trong tương lai hai mươi năm hay là dài hơn nữa, bọn họ tất nhiên sẽ cùng với Văn Nhân gia lâm vào một cuộc ác chiến. Khi đó đối mặt với sự thiếu hụt năng lượng toàn cầu, với kỹ thuật khoa học hàng không của mình, Văn Nhân gia không đủ tự tin chiến thắng".

"Không sai" Bạch lão gia gật đầu nói. "Lúc trước nào có ai nghĩ vấn đề năng lượng lại được coi trọng như vậy? Chẳng qua chỉ coi nó là đồ bỏ đi mà chỉ chú trọng vào gia công sản phẩm. Nếu như Tần gia không bị áp chế, tiếp tục thịnh vượng, Văn Nhân gia tộc sẽ bị loại trừ trước, sau đó tới Bạch gia, phải không?"

"Đúng vậy" Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Bạch gia không cần phải nhẫn nhục như vậy. Đây chính là vị trí thích hợp nhất cho Bạch gia. Vị trí thứ hai có thể tiến mà cũng thể lùi, sẽ không giống như vị trí nguy hiểm thứ nhất, càng không giống như vị trí thứ ba phải rượt đuổi".

"Được. Ta đồng ý" Bạch lão gia vui vẻ trả lời.

"Hợp tác vui vẻ" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Phá Cục" Bạch lão gia gọi.

Bạch Phá Cục đi tới, hắn bắt tay Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Hợp tác vui vẻ. Quả thực không dám giấu, tôi vẫn luôn mong chờ hợp tác với Mục Nguyệt. Cục diện được duy trì hai mươi năm qua lại sắp thay đổi. Chỉ nghĩ tới điều này cũng khiến bị kích động".

Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu nhìn Bạch lão gia nói: "Nếu như chúng ta đã có mục tiêu và lợi ích giống nhau, vậy xin mời Bạch lão gia chỉ ra con đường đi tiếp theo'.

"Đúng vậy. Thực lực Tần gia hùng mạnh, thế lực phía sau hùng mạnh. Nếu như bọn họ không chủ động phạm sai lầm, chúng ta rất khó có thể hạ gục được" Bạch lão gia gật đầu nói: "Thế nhưng không phải là không có cách nào'.

"Kế hoạch gì?"

"Chúng ta sẽ thực hiện chiêu rút củi đáy nồi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK