Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài (full) - Lâm Thanh Nguyên (truyện Tác giả: Liễu hạ Huy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ có Hoàng Thiên Trọng không hiểu mà ngay cả Vương Nê Hầu cũng đang nhìn Tôn Đa Phúc với ý nghi ngờ, tự hỏi vì sao ông già này cũng tới đây?

"Ai da, lão già Nê Hầu này còn tới đây trước so với lão già này một bước. Khi còn trẻ tôi chạy nhanh hơn ông, không ngờ khi già lại không đuổi kịp ông." Tôn Đa Phúc nhìn thấy Vương Nê Hầu trong phòng khách thì chủ động lên tiếng chào hỏi.

"Có câu nói như thế nào nhỉ? Từ ba tuổi tôi đã biết ông. Khi còn trẻ ông cũng không thể bằng tôi. Bây giờ già rồi sao ông có thể chạy nhanh hơn tôi?" Vương Nê Hầu cười ha hả nói. Khi nhìn thấy một cô gái trẻ đang dìu Tôn Đa Phúc, Vương Nê Hầu cười hỏi: "Đây là con gái của ông hả?"

"Lão già này phóng đại làm tổn thọ tôi hả? Đây là cháu gái của tôi." Tôn Đa Phúc cười mắng Vương Nê Hầu, ông nói: "Nhu nhi, cháu hãy gọi Vương gia gia."

Cô gái trẻ đeo mắt kính liếc nhìn Vương Cửu Cửu một cái rồi cất giọng dễ thương nói: "Chào Vương gia gia."

"Ha ha. Tốt, tốt." Vương Nê Hầu cũng vỗ vai Vương Cửu Cửu nói: "Còn không mau rót trà cho Tôn gia gia của cháu." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Vương Cửu Cửu đứng dậy, nàng rót hai chén trà nóng cho Tôn Đa Phúc và cô cháu gái Nhu Nhi từ ấm trà Long tỉnh mà đội đốc sát mời hai ông cháu nàng. Sau khi rót xong Vương Cửu Cửu cười nói: "Tôn gia gia, em Nhu Nhi, xin mời uống trà."

"Được, được. Uống trà." Tôn Đa Phúc nhìn Vương Cửu Cửu với vẻ tán thưởng nói: "Đã sớm nghe nói Nê Hầu có một cháu gái rất được. Bây giờ gặp, quả nhiên danh bất hư truyền. Nhanh tay, lẹ mắt, hào phóng, khéo léo. Được, tốt lắm."

"Cám ơn Tôn gia gia." Vương Cửu Cửu quay lại ngồi bên cạnh Vương Nê Hầu, cười ngọt ngào nói.

Vương Nê Hầu cười ha hả nhìn Tôn Đa Phúc, hỏi có vẻ dò xét: "Lão Tôn, ông tới nơi này …"

"Lão Nê Hầu, bỏ cái tâm địa gian xảo của ông đi. Không cần suy đoán. Mục đích của ông tới đây đều giống nhau. Năm xưa tôi gặp đại nạn, suýt chút nữa chết trên giường bệnh sau đó gặp một kỳ nhân cứu giúp, cho uống mấy thang thuốc mới sống tới bây giờ. Mấy năm nay được hưởng chút phúc, tôi lại càng cảm kích vị kỳ nhân này. Bây giờ đời sau của cố nhân gặp nạn, tôi cũng muốn tới đây xem thế nào. Mấy người chúng ta cái gì cũng có thể quên nhưng tuyệt đối không thể quên ơn nghĩa."

Lúc này Vương Nê Hầu mới hiểu ý đồ tới đây của Tôn Đa Phúc. Ông cười ha hả nói: "Thì ra là vậy. Nếu vậy chúng ta cứ ngồi ở đây chờ đợi. Lúc nãy thật ra Điền Chân có tới đây, bảo tôi dẫn tiểu tử đó về. Nếu tôi dẫn người về thì rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì? Cậy già lên mặt sao? Tôi nói với hắn. Hắn hãy thẩm vấn thật cẩn thận, cần thẩm vấn như thế nào thì hãy thẩm vấn như vậy. Không thể vì lão già này mà làm trái pháp luật."

Tôn Đa Phúc chỉ vào Vương Nê Hầu mắng: "Lão đó, ngần ấy tuổi mà vẫn âm độc như vậy. Tôi rất ngạc nhiên là vì sao lão lại có cô cháu gái xinh đẹp, thông minh nhường này?"

"Cháu gái của ông cũng không kém." Vương Nê Hầu cũng không kém.

Hai người nhìn nhau rồi phá lên cười.

"A da, hai vị lão ca cười vui vẻ quá. Có chuyện gì vui vậy?"

Khi mọi người đang nói chuyện thì một ông già người nhỏ bé, râu tóc bạc trắng, nhanh nhẹn đi vào trong phòng.

"Lão Cảnh, tại sao lão cũng tới đây vậy?"

Vương Nê Hầu và Tôn Đa Phúc cùng đứng dậy, cả hai cùng kinh ngạc hỏi.

"Hai lão có thể tới, tại sao tôi không thể tới?"

"Cái này …" Ánh mắt quỷ dị của Vương Nê Hầu liếc nhìn Vương Cửu Cửu, ông thầm nghĩ: Rốt cuộc tiểu tử này có lai lịch thế nào? Có bối cảnh hậu thuẫn hùng mạnh như thế này còn cần mình xuất hiện làm vẩn đục nước hồ sao? "Không phải ông cũng tới thăm cố nhân đấy chứ?"

"Ai, sao ông biết chuyện này?" Ông già nhỏ nhắn mới tới gật đầu nói: "Các ông cũng? Tình hình như thế nào? Vẫn chưa thả người ra hả? Điền Chân này cũng rất có ý tứ nhỉ?"

Khi cấp trên nói với thuộc hạ mình "rất có ý tứ" có nghĩa là người này "không có ý tứ".

Ngay lúc đó Điền Chân đi tới trước cửa, nghe câu nói đó, hai chân ông ta cứng đơ. Ông ta chỉ biết bước đi theo quán tính.

"Tôn lão, Cảnh lão, ngọn gió nào đưa hai vị khách quý tới đây vậy? Mời ngồi, xin mời ngồi. Ai da, sao có thể làm phiền Vương tiểu thư rót trà giúp? Thư ký, thư ký, mau tới làm đi. Vương tiểu thư là khách. Những chuyện này hãy để cho thư ký làm thì hơn."

"Không cần, không cần. Rót trà cho Tôn gia gia và Cảnh gia gia chính là vinh hạnh của tôi. Bình thường muốn mời hai ông uống chén trà cũng không có cơ hội. Hôm nay tôi chỉ mượn hoa hiến phật thôi. Chú Điền không nên để ý tới chuyện này." Vương Cửu Cửu không đưa ấm trà trong tay cho thư ký của Điền Chân. Nói đùa một câu là: Cơ hội "vuốt mông ngựa" này trăm năm có một, nàng nhất định không thể dâng tặng cho người khác.

Vương Cửu Cửu biết mấy ông già này trước khi về hưu là những người tai to mặt lớn, nắm quyền lớn một phương.

Nếu như nàng có thể chiếm được sự tán thưởng của bọn họ thì sự trợ giúp vào thời khắc quan trọng của bọn họ có thể dùng cả đời.

"Được. Vương nha đầu này rất được." Cảnh lão cười ha hả nhìn Vương Cửu Cửu nói: "Nếu như tôi nhớ không lầm thì con bé này năm nay hai mươi tuổi, đúng không?"

"Cảnh gia gia có trí nhớ rất tốt. Cháu năm nay đúng hai mươi tuổi." Vương Cửu Cửu cười nói.

"Hai mươi tuổi, tuổi rất đẹp." Cảnh lão thở dài nói: "Ông cũng có một cháu gái nhưng cả ngày chỉ vui chơi bên ngoài, không ở nhà, không có thời gian nói chuyện với ông già này."

"Dạ, Cảnh gia gia. Nếu như ông không chê, cháu sẽ thường xuyên tới chơi."

"Cửu Cửu à, cháu không thể bên nặng bên nhẹ. Nhu Nhi nhà ông tính cách hướng nội. Cháu hãy thường xuyên tới trò chuyện với nó đi."

"Dạ, Tôn gia gia. Cháu và em Nhu Nhi sẽ trở thành bạn tốt." Vương Cửu Cửu vội vàng trả lời đồng ý.

Mấy người nói chuyện với khí thế ngất trời, hoàn toàn bỏ quên chủ nhà Điền Chân vội vàng chạy tới nghênh đón.

Điều này càng khiến Điền Chân phát điên là người ta tới nói chuyện nhà mình. Ông ta thật sự không có cơ hội xen vào chuyện này.

Khi Điền Chân đang sốt ruột thì hai thủ hạ của ông đi vào, thì thào mấy câu vào tai.

Sắc mặt Điền Chân tối đen nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường, Điền Chân cười ha hả nói: "Xem ra hôm nay là ngày lão bằng hữu tụ hội. Điền mỗ rất vinh hạnh. Điền mỗ rất vinh hạnh. Mấy vị lão gia ngồi chơi. Văn Nhân Đình lão gia tới, tôi phải ra ngoài nghênh đón."

"Ha ha. Không cần đón. Tôi biết đường." Một giọng nói sang sảng vang lên.

Tiếp theo đó Văn Nhân Đình được một người thư ký dìu cùng với Văn Nhân Mục Nguyệt đi vào trong phòng.

"Vương lão ca, Cảnh lão ca … ha ha. Tôn lão ca, mấy vị tới sớm." Mặc dù Văn Nhân Đình là người giàu có địch quốc nhưng khi ở trước mặt những người này thì thái độ khiêm nhường một chút. Đây chính là sự khác biệt giữa thương gia và chính trị gia ở Trung Quốc.

Cảnh lão có vẻ buồn bực nói: "Văn Nhân Đình, ông gọi hai người bọn họ là "lão ca" cũng không sao nhưng tôi thì không được. Tôi nhớ rõ ông tuổi con chó, còn nhiều hơn tôi hai tuổi. Không phải ông cố ý nói tôi già không hả?"

"Thật ra tôi muốn gọi là Cảnh lão đệ nhưng chỉ sợ ông không muốn." Văn Nhân Đình cười ha hả nói.

"Tại sao tôi lại không muốn? Tôi tình nguyện để các ông gọi tôi là lão đệ vì như vậy tôi có thể sống lâu hơn các ông mấy năm." Cảnh lão liếc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt ở bên cạnh Văn Nhân Đình vẫn không nói câu nào, ông cười nói: "Cô bé này có phải là Văn Nhân Mục Nguyệt nổi tiếng Yến Kinh lâu nay không?"

"Chào ông, cháu là Văn Nhân Mục Nguyệt." Văn Nhân Mục Nguyệt mỉm cười, giọng nói bình tĩnh, khiêm tốn, chào hỏi mấy ông lão.

Cách thức đối nhân xử thế của Văn Nhân Mục Nguyệt khác với của Vương Cửu Cửu. Nàng không vội lên tiếng cũng như không cố gắng kéo gần mối quan hệ với người.

Thế nhưng chính tình trạng yên lặng, có vẻ nhạt nhẽo, thậm chí còn là lãnh đạm này ngược lại có thể khiến cho người khác có ấn tượng rất tốt.

"Được, hay lắm." Cảnh lão gật đầu nói: "Mục Nguyệt là nữ triệu phú giàu nhất Yến Kinh phải không? Sau này khi Cảnh gia không có cơm ăn, cháu cần phải cứu tế một chút."

"Bất kỳ lúc nào cũng mở rộng cửa với Cảnh gia gia." Văn Nhân Mục Nguyệt nói, nàng liếc mắt nhìn Vương Nê Hầu và Tôn Đa Phúc, cười nói tiếp: "Cháu cũng hoan nghênh Vương lão và Tôn lão tới building Hoàn Cầu chỉ đạo công tác."

"Ha ha. Chỉ đạo công việc thì ông không dám." Vương Nê Hầu xua tay nói: "Dù gì đi nữa cháu cũng là thiên tài kinh doanh số một của Trung Quốc chúng ta. Ông không có thiên phú ở lĩnh vực này."

"Vương lão quá khen." Văn Nhân Mục Nguyệt mỉm cười nói nhưng nàng cũng không phủ nhận sự tán dương của Vương lão. Nàng rất thành thật. Có thì nói, không có thì không nói. Nàng cũng không cố gắng vì để lấy lòng hay nịnh nọt người khác mà phải nói mấy câu dối trá.

Từ khi Văn Nhân Mục Nguyệt đi vào trong phòng, Vương Cửu Cửu vẫn chăm chú nhìn nàng. Trong khi đó Vương Cửu Cửu cũng cảm thấy Văn Nhân Mục Nguyệt đang nhìn mình.

Khi Văn Nhân Mục Nguyệt vào trong phòng, ánh mắt hai người đã đối nhau nhưng rồi cả hai nhanh chóng chuyển ánh mắt đi chỗ khác.

Cả hai đều là những cô gái kiêu ngạo. Nếu như đối mặt với những người phụ nữ khác, sao bọn họ có thể chịu yếu thế, né tránh?

Cũng vì nguyên nhân này, cả hai đều biết sự tồn tại của nhau.

Đây chính là chỗ đáng sợ của người phụ nữ thông minh. Nhìn lá rụng biết mùa thu tới. Chỉ một ánh mắt đã hiểu toàn bộ.

Vương Nê Hầu nhìn mấy ông già xung quanh, cười ha hả nói: "Lúc nãy Điền Chân nói cái gì là lão bằng hữu tụ hội. Tôi cảm thấy phòng khách này đã trở thành viện dưỡng lão rồi. Những người tới đây đều là ông già."

"Ha ha. Vương Hầu tử này nói như thế quả thật có chút ý tứ."

"Đúng vậy. Điền Chân, anh cho mấy lão già chúng tôi mượn viện dưỡng lão này tâm sự một ngày nhé. Ngày thường muốn tìm người nói chuyện quả thật không có cơ hội. Hôm nay khó khăn lắm mới túm được Nê Hầu tử và Tôn lão đầu …"

Điền Chân cười đau khổ.

Viện dưỡng lão nào có thể tiếp nhận những đại thần này?

Nếu nói như vậy thì viện dưỡng lão này chính là số một thiên hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK