Tần Lạc ngây người, sắc mặt kinh ngạc và khó tin.
Hắn là một thầy thuốc, hơn nữa bản thân hắn đã từng đọc khá nhiều bộ sách tâm lý. Hắn có thể tự nhận là một người rất biết cách khống chế tâm lý của người khác. Hơn nữa hắn còn từ chỗ Hạ Dương kiếm được một quyển sách chỉ phát hành trong hệ thống quân cảnh "Thẩm vấn tâm lý học" khiến cho hắn càng hiểu rõ phương pháp khiến một người mở miệng.
Hắn đã tiến hành công việc căn cứ theo trình tự này. Trước tiên đe dọa khiến cô ả cảm thấy bị bức bách, tiếp theo là màn tra tấn khiến tinh thần cô ta căng thẳng. Vào thời khắc tâm trạng bị bao vây trong tình trạng nguy hiểm, đánh tan lòng tự tôn, kiêu ngạo của cô ta, khiến cô ta cảm thấy bản thân mình không phải là đối thủ của người thẩm vấn, làm yếu đi ý chí kháng cự trong đầu.
Hắn vẫn làm rất tốt, chuyện tiến hành cũng rất thuận lợi.
Thế nhưng bi kịch chính là thuận lợi quá mức. Ngay khi con rắn còn chưa leo tới miệng cô ta. Cô ta đã giơ tay chộp con rắn, bỏ vào trong miệng.
Không chỉ Tần Lạc mà ngay cả Hồng Phu cũng bị người phụ nữ khiến cực kỳ chấn động.
Cô là người thi cổ, cũng chính là người nuôi rắn nhưng chính bản thân cô cũng không thể thích ứng với suy nghĩ "nuốt" một con rắn vào trong mồm, huống chi là người khác.
Sắc mặt Jesus rất đáng phải suy nghĩ. Ban đầu gã kinh ngạc nhưng rồi nhếch mép cười.
Một trong bát đại chiến tướng của Hoàng Đế cũng phải có sự khác biệt với người khác.
Người đàn ông kia đã tăng thêm vinh dự cho bọn họ, cho bọn họ thêm dũng khí đối mặt với kẻ khác.
Kể cả nuốt rắn, kể cả cái chết …..
Phản ứng của Ly bình tĩnh nhất, hai hàng mi chớp chớp như tỏ vẻ bất mãn với với hành động của Ngọc Nữ rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường giống như Ngọc Nữ chỉ nuốt một con rắn giả hay loại chuyện này với nàng tập mãi cũng thành quen.
Quả thật Ly không thấy bất ngờ. Dưới áp lục sinh tồn, tiềm lực con người có thể phát huy tới mức cao nhất, đừng nói là nuốt một con rắn, cho dù ăn một con mãng xà cũng không sao. Đương nhiên khi đó bạn không sợ chết.
Mặc dù Ngọc Nữ tỏ vẻ "rất thoải mái" khi nuốt con rắn nhưng khi nuốt xong cô ta không còn thoải mái như trước.
Con rắn nhỏ kia khá bướng bỉnh. Khi vào trong miệng cô ta nó còn điên cuồng giãy dụa, ngoe nguẩy cái đuôi nhỏ của nó.
Cho tới tận khi nó chui vào trong miệng Ngọc Nữ, đôi môi đã khép chặt, đầu đuôi nhỏ của nó vẫn còn ngoe nguẩy ở bên ngoài.
Thình cảnh đó khiến Tần Lạc chỉ muốn nôn oẹ, đương nhiên người ăn càng muốn nôn oẹ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Ngọc Nữ khó chịu tới mức mặt đỏ tía tai, nước mắt lăn xuống gương mặt với những cơ bắp đang run rẩy, cuối cùng Ngọc Nữ không thể nhịn được, há miệng "oẹ" một tiếng nôn thốc nôn tháo.
Tần Lạc kịp thời đưa thùng rác hứng.
Tần Lạc làm vậy không phải vì hắn thương hoa tiếc ngọc mà vì hắn hiểu rất rõ rằng nều như cô ả này nôn ra thảm sàn hay xuống ghế salon, hắn sẽ phải tự mình đi dọn.
"Oẹ … oẹ …"
Xem ra cô ả này thực sự buồn nôn, nôn tới mức tâm tê liệt phế, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
Phần còn lại của thức ăn rất vất vả mới ăn được lại bị nôn toàn bộ ra ngoài. Tiếp đó Ngọc Nữ chỉ nôn ra nước chua lõng bõng nhưng vấn đề là con rắn nhỏ vẫn không chịu chui ra ngoài.
Lúc nàu Ngọc Nữ có vẻ bất cần, có gì đó kiểu tinh thần thấy chết không sờn.
Ngọc Nữ giơ tay định cầm chén nước trà trên bàn nhưng Tần Lạc đã giơ tay đoạt mất.
Muốn uống nước sao? Không có đâu.
Ngọc Nữ cũng không miễn cưỡng, cô ta nhìn chằm chằm vào Tần Lạc vẻ khinh bỉ: "Mày cho rằng làm như này sẽ khuất phục được tao hả? Làm như này mày nghĩ tao sẽ bán đứng bạn bè của mình hả? Không phải chỉ ăn một con rắn thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người? Bây giờ tao đã ăn, còn thủ đoạn nào cứ việc lấy ra hết đi."
Ngay sau đó sắc mặt Ngọc Nữ trở nên cực kỳ dữ tợn. "Mày có thể hành hạ tao, bọn họ cũng có thể hành hạ cô mày như này. Những gì tao trải qua, người thân của mày tuyệt đối không thể thoát được, vì vậy tao khuyên mày nên cố gắng kiềm chế. Nếu như mày còn không muốn mất hết thì hãy làm như lời của tao. Mày dám giết tao không?"
Ngọc Nữ dám dũng cảm ăn tươi nuốt sống con rắn kia chính là còn một nguyên nhân: người đàn ông này sẽ không dám giết cô ta. Nếu như cô ta chết, anh ta sẽ không có con tin. Anh ta lấy cái gì để trao đổi với người thân của mình?
Mặc dù nôn mửa một chút nhưng so với cái chết, điều này vẫn không là gì hết.
"Không dám." Tần Lạc cười lắc đầu.
"Vậy mày có nghĩ thủ đoạn của mày có hiệu quả với tao không? Tao chỉ biết nó làm tăng thêm sự thù hận của tao với bọn mày. Sau khi tao khôi phục được tự do của mình, tao sẽ cho bọn mày sống không bằng chết."
"Bây giờ tao sẽ khiến mày sống không bằng chết." Ly hừ một tiếng rồi nói. Nàng ghét nhất là chuyện bị người khác uy hiếp.
"Ly." Tần Lạc ôm cánh tay Ly nói: "Đừng quá kích động. Cô ta nói có lý. Chúng ta thật sự không thể giết cô ta."
"Vậy chúng ta cũng không thể để cô ta sống yên ổn được." Ly tức giận nói.
"Được, được. Nghe lời em." Tần Lạc nói như một người đàn ông "sợ vợ", hắn chỉ biết gật đầu trả lời Ly.
Sau khi trấn an tinh thần Ly, Tần Lạc quay sang nói với Hồng Phu: "Cô còn rắn không?"
"Còn." Hồng Phu trả lời. Đương nhiên nàng cũng tức giận cô ả kia dám ăn sống con rắn của nàng.
Mặc dù Hồng Phu cũng muốn cho con rắn vào bụng cô ta nhưng đưa tới tận cửa là một chuyện hoàn toàn khác so với chuyện chủ động khơi ra. Hồng Phu không muốn mất hết thể diện khi làm chuyện này.
"Được. Trước tiên cứ giữ lấy đã." Tần Lạc nói: "Con rắn đã vào trong bụng cô ta rồi."
"Tôi biết." Hồng Phu trả lời.
"Có thể làm cho nó bò ra ngoài không?"
"Cái gì?" Hồng Phu trợn tròn mắt nhìn Tần Lạc.
"Hãy làm cho nó bò ra." Tần Lạc nói.
"Nó ra ngoài làm gì?" Hồng Phu ngơ ngác hỏi.
"Hãy cho cô ta ăn tiếp một lần nữa." Tần Lạc cười tủm tỉm nói, lộ ra đôi má lúm đồng tiền hoàn toàn vô hại và hàm răng trắng, mảnh, nhỏ.
Ăn tiếp một lần nữa?
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Lạc, gã thanh niên này thật sự mất nhân tính rồi.
Cho dù Ngọc Nữ có dũng cảm nuốt con rắn đó một lần đã khiếm cô ta nôn tháo nôn thốc. Nếu như cô ta nuốt thêm, có còn muốn cô ta sống nữa không hả?
"Ác ma." Hồng Phu thầm nghĩ về Tần Lạc.
Nhưng Jesus chỉ tủm tỉm cười nhìn Tần Lạc. Gã này quả nhiên rất thú vị! Tới tận bây giờ gã hoàn toàn không làm mình thất vọng.
Ly chỉ hờ hững liếc nhìn Tần Lạc sau đó quay đầu đi chỗ khác.
Cùng với tiếng đọc lẩm nhẩm của Hồng Phu, Ngọc Nữ ôm bụng nằm lăn lộn trên ghế salon.
Quần áo trên người Ngọc Nữ ướt đẫm. Chiếc áo da ngắn màu đỏ đã bị cởi ra từ lúc nào không hay. Trên người cô ta chỉ còn chiếc áo phông ba lỗ.
Trong khi đó chiếc váy ngắn màu đỏ vẫn còn khá hoàn hảo nhưng váy đã cuốn lên, lộ một nửa quần chíp trong suốt bên trong.
Trán Ngọc Nữ thấm đẫm mồ hôi, một nửa mái tóc cũng ướt sũng, toàn thân Ngọc Nữ mềm nhũn, ngay cả ngón tay cũng không còn sức mà cử động.
"Đã bảo cô là đồ ngốc mà vẫn không tin." Tần Lạc kéo một tờ giấy trắng bên dưới ngón tay Ngọc Nữ ra ngoài. Bên trên tờ giấy là một dãy số siêu vẹo.
Cuối cùng Ngọc Nữ vẫn không thể đấu lại với độc chiêu của Tần Lạc. Dưới sự điều khiển của Hồng Phu, con rắn nhỏ màu đên từ trong bụng Ngọc Nữ đi ra rồi lại chui vào trong, liên tiếp hai lần như thế khiến Ngọc Nữ sợ chết khiếp.
Đừng nói Ngọc Nữ, ngay cả Hoàng Đế, chỉ cần hai lần liên tiếp gặp cảnh ngộ này, đảm bảo gã cũng phải gọi Tần Lạc là đại ca ngay.
Người không biết xấu hổ mới là vô địch thật sự. Không tin bạn hãy cứ thử xem.
"Thế nào?" Tần Lạc cầm tờ giấy đưa cho Jesus.
Jesus nhận tờ giấy, liếc nhìn. Sau khi nhìn rõ ràng dãy số, gã nói: "Có lẽ chính xác."
"Nếu như chủ nhân đã không muốn đón khách, chúng ta sẽ chủ động tới tận cửa." Tần Lạc cười nói.
Jesus gật đầu. Gã móc túi lấy điện thoại di động, bấm dãy số trên tờ giấy.
Cùng với tiếng chuông điện thoại vang lên, mấy người Tần Lạc nín thở, lặng lẽ chờ đợi.
Cuộc gọi được người bên kia tiếp nhận. Từ trong điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông.
"Có phải Tần Lạc tiên sinh không?" Giọng nói củ người đàn ông rất cổ quái, nghe như đang chọc tức.
Người này rõ ràng nói tiếng Trung Quốc.
Jesus liếc nhìn Tần Lạc rồi gã chuyển điện thoại cho Tần Lạc. Tần Lạc vốn nghĩ cần phải chuẩn bị tiếng Anh nói chuyện với đối phương nhưng không ngờ đối phương đã chuẩn bị rất chu đáo, tìm được người thông thạo tiếng Trung Quốc làm liên lạc.
"Là tôi." Tần Lạc nói.
"Không sai, không làm chúng tôi quá thất vọng." Người đàn ông nói: "Tôi vẫn tưởng rằng cần phải hai tiếng đồng hồ nữa, ngài mới có thể lấy được số này từ Ngọc Nữ."
Tần Lạc nhìn bốn xung quanh. Chẳng lẽ trong phòng này có thiết bị theo dõi từ xa? Nếu không người kia không thể biết được hắn bức cung Ngọc Nữ.
"Tôi rất vinh hạnh khi không làm các ông thất vọng." Dù giọng nói Tần Lạc rất nhẹ nhàng nhưng tinh thần hắn vẫn vô cùng căng thẳng, hai vành tai như dựng thẳng, muốn tìm hiểu một vài đầu mối từ trong điện thoại.
Nếu như hắn có thể tìm được trụ sở của đám người này, phương án cứu người của bọn hắn sẽ càng thêm chu đáo.
Bây giờ bọn hắn chỉ có thể làm "coi lợn đợi hổ". Một khi con hổ vẫn không chủ động, bọn hắn chỉ biết tiếp tục ngồi canh con lợn.
"Có phải chờ đợi rất sốt ruột không?" Người đàn ông hỏi.
"Không phải, nhưng một khi đã tới đây thì cũng nên nghĩ cách giải quyết nhanh chóng. Các ông thoải mái mà tôi cũng thoải mái, phải vậy không?"
"Không sai." Người đàn ông khẳng định: "Mười phút nữa sẽ có người gõ cửa. Ngài hãy đi theo người này tới gặp tôi."
"Ông là ai?" Tần Lạc sốt ruột hỏi.
Nhưng điều đáng tiếc là từ bên kia đã vang lên tiếng tút tút.
"Mười phút nữa có người của chúng tới đây." Tần Lạc nói.
Sau khi nói xong câu này hai người Tần Lạc và Jesus nhìn nhau.
Mười phút? Điều này chứng tỏ đám người đó đã sớm vào trong khách sạn này, vẫn một mực chờ bọn họ.
Từ cửa khách sạn lên phòng này cũng mất mười phút. Nói cách khác, sao bọn chúng có thể tới nhanh như vậy?
Nói cách khác mấy người Tần Lạc vẫn nằm trong phạm vi giám sát của đối phương.