Bá Tước rất tức giận!
Thằng nhóc này rất âm hiểm. Hắn còn âm hiểm so với tưởng tượng của mình rất nhiều.
Hắn không nhìn, bản thân mình cũng không thể nhìn vì nhìn sẽ mất đi phong độ, mất đi ưu thế tâm lý khi đối mặt với Tần Lạc.
Hơn nữa nhìn thấy bài thì sao nào?
Nếu như quân bài lớn một chút thì còn được, mình còn có chút tin tưởng. Nếu như quân bài rất nhỏ thì sao? Chẳng lẽ mình lại mất khí độ, bỏ không theo sao? Chẳng lẽ ván bài thứ nhất đã để thằng nhóc này chiến thắng sao?
Tuyệt đối không có khả năng!
Chính vì vậy nhìn hay không nhìn chẳng có gì khác nhau. Tần Lạc đã khiến mình chỉ còn một cách là cũng theo.
Thế nhưng cứ như thế này phải đánh cuộc vận may với hắn, mình không cam lòng. Điều này có khác gì là đánh bạc không? Như này có còn tinh thần thể thao không? Chính mình bao ngày tôi luyện, rèn luyện được kỹ năng đánh bài, thân kinh bách chiến, năng lực tâm lý đã được thừa nhận, còn cả năng lực tính toán ván bài đã hoàn toàn không còn tác dụng.
Thằng nhóc này mù nên hắn đã đâm cho mình mù. Đây chính là ván bài của hai kẻ mù.
"Theo hay không theo?" Tần Lạc cười hỏi. Không nghi ngờ gì nữa, Tần Lạc cố tình một lần nữa làm ra vẻ tươi cười để chọc giận Bá Tước.
"Theo." Bá Tước lạnh lùng nói.
Người phụ nữ bên cạnh Bá Tước nghe ông ta nói, ả vội vàng đẩy toàn bộ thẻ bài trước mặt ông ta ra giữa bàn.
"Bây giờ có thể lật bài được chưa?" Tần Lạc hỏi. Hắn vẫn không biết nhiều về quy củ đánh bài. Nếu như hắn không cẩn thận đi nhầm bước, bọn họ nói hắn là người thua cuộc thì làm sao? Chính vì vậy Tần Lạc nghĩ rằng bản thân mình vẫn nên hỏi rõ ràng một chút thì hơn.
… nên nhớ rằng đây chính là ván bài trị giá năm triệu USD.
"Có thể được." Bá Tước trả lời.
Tần Lạc liền lật ngay bài của mình không chút do dự. Hắn có một quân hai bích đen, một quân chín rô và một quân Q rô.
Jesus sụ mặt thất vọng. Bá Tước và ả phụ nữ nhìn nhau phá lên cười.
"Nhóc con, xem ra vận may của cậu không có gì đặc biệt." Bá Tước cười đắc ý tới mức thở hổn hển. Những nếp nhăn như vỏ cây trên mặt lão cũng rung động, thoạt nhìn rất buồn cười và cả buồn nôn nữa. "Hai bích, chín rô, Q rô, lớn nhất chỉ là Q rô. Không có dọc ba, không có đồng hoa, không có cả đôi."
"Nói không chừng ông cũng không có gì." Tần Lạc phá lên cười nói. Trong lòng hắn thầm tức giận không thể giơ tay vò nát mấy quân bài này nhưng bề ngoài vẫn không có biểu hiện gì.
Trong bụng đầy kinh thư đương nhiên sẽ phồn hoa, trong túi có nhiều tiền mặt đương nhiên sẽ sung túc.
Nếu như năm triệu USD này là toàn bộ gia tài của Tần Lạc, một khi thua, hắn sớm đã khóc lóc như mưa như gió, chết đi sống lại. Ở trong sòng bài thường xuyên xảy ra những chuyện như vậy mà.
Thế nhưng anh bạn Tần Lạc của chúng ta bây giờ được coi là người có tiền, thậm chí Tần Lạc còn không biết bản thân mình có bao nhiêu tiền.
Không nói tới chỉ riêng bột phấn Kim Dũng là con gà đẻ trứng vàng, mỗi tháng mang lại cho hắn một khoản lợi nhuận khổng lồ, năm nay quân đội cũng đặt mua tăng lượng bột phấn trị thương cho mình, chỉ riên khoản này có thể khiến mấy đời con cháu Tần Lạc không còn phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền. Bây giờ hắn còn có phần chia hoa hồng của Ất Can giải độc vương, một con số cũng không nhỏ, cũng chẳng phải là một con số quan trọng với hắn.
Hắn thua năm triệu USD. Tuy rất xót năm triệu USD nhưng vận có thể chấp nhận được. Hơn nữa cũng không nhất định hắn sẽ thất bại.
Chính mình không nhìn thấy bài, Bá Tước cũng không nhìn thấy bài.
"Tuyệt đối không có khả năng." Bá Tước nói vẻ cực kỳ tự tin: "Tuyệt đối không có chuyện bài của tôi còn nát hơn của cậu."
Bá Tước lau bàn tay bằng một chiếc khăn trắng sau đó chậm rãi giơ tay lật bài. Động tác của ông ta rất cẩn thận, sắc mặt chăm chú, thoạt nhìn trông có vẻ rất thành kính.
Bá Tước lật quân bài đầu tiên: một quân ba nhép.
Tần Lạc không nhịn được phá lên cười nói: "Xem ra vận may của ông cũng chẳng tốt hơn."
"Này cậu bé, không nên nóng vội. Ba không phải là quân bài nhỏ nhất. Vấn đề quan trọng là phải xem nó phối hợp với hai quân bài tẩy. Nếu hai quân bài còn lại cũng đều là ba thì sao nhỉ? Hay nói cách khác hai quân bài còn lại đều là nhép thì sao?"
"Tuyệt đối không có khả năng." Tần Lạc nói dáng vẻ rất tự tin nhưng trong lòng hắn lại khá căng thẳng.
Trong lòng Bá Tước tức giận nhưng ông ta biết lúc này không cần tranh cãi với Tần Lạc những điều vớ vẩn đó.
Bá Tước xoa bàn tay rồi lật quân bài thứ hai.
"Bảy nhép." Bá Tước cười tủm tỉm dùng đầu ngón tay lật quân bài lên mặt bàn: "Cậu xem vận may của tôi vẫn tốt hơn của cậu đó."
"Ít nhất thì bây giờ vẫn chưa thể biết." Tần Lạc nhìn quân Q rô của mình rồi nói: "Ít nhất bây giờ nó là quân to nhất trên bàn."
"Hừ." Bá Tước hừ một tiếng rồi bắt đầu mở quân bài thứ ba.
Nhưng khi ông ta mới mở được một nửa, ông ta chuyển quân bài tới trước mặt ả phụ nữ và nói: "Cô hãy lật giúp tôi."
Ả phụ nữ nói vẻ khó xử: "Ông chủ, ngài hãy tự mình lật đi. Tôi sợ tay của tôi không may lắm."
"Ít nói nhảm đi. Tôi bảo cô mở thì cô cứ mở." Bá Tước nói vẻ uy hiếp.
Ả phụ nữ không dám từ chối. Ả lau hai bàn tay vào váy áo rồi lật quân bài thứ ba với dáng vẻ cực kỳ cẩn thận.
Tiếp theo ả phụ nữ trợn tròn mắt, dáng vẻ cực kỳ khó tin.
Hai mắt Bá Tước cũng co rúm nhưng rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường.
Nhưng thật ra anh bạn Tần Lạc của chúng ta lại không có phong thái của một cao thủ. Hắn cười "khì" một tiếng và nói: "J bích đen. Đáng tiếng không phải là J nhép."
Tần Lạc nhìn quân Q rô của mình rồi nói tiếp: "Mặc dù vận may của tôi kém nhưng xem ra vận may của ông còn tệ hơn nhiều. J bích đen, so với quân bài của tôi còn ít hơn một điểm. Không nhiều mà cũng không ít, chỉ hơn một điểm."
Đúng vậy. Tại sao chỉ nhỏ hơn một chút?
Bá Tước bực tức tới mức chỉ muốn hộc máu. Chẳng lẽ vận may của mình không bằng thằng nhóc này hay sao?
Thế nhưng cho dù Bá Tước có khó chịu trong lòng thế nào đi nữa, ông ta bắt buộc phải nói mấy câu gỡ thể diện nếu không có vẻ như mình không có phong độ.
"Thắng thua là chuyện bình thường. Không nên quá quan tâm." Bá Tước vỗ vỗ đùi ả phụ nữ, ý bảo ả không cần quá căng thẳng vì thua ván bài này. "Người Anh có câu ngạn ngữ: nụ cười cuối cùng mới là nụ cười. Người thắng cuối cùng mới chính thức là người thắng cuộc."
"Đây là câu ngạn ngữ của người Trung Quốc." Tần Lạc không muốn vạch trần. Trò chơi gì vậy, ngay cả câu nói cũng muốn cướp hả? Ông làm cái gậy cho ai vậy?
"Nước anh."
"Trung Quốc."
"Nước Anh."
Jesus chỉ biết nhún vai chẳng biết nói sao khi nhìn một tiểu lão đầu và một đại nam nhân cãi nhau như hai đứa trẻ. Vốn trong lòng Jesus đã từng nghĩ tới nhiều cảnh tượng khi gặp mặt nhau, có đánh võ mồm, có giương cung bạt kiếm, có ngay khi nhìn thấy nhau đã ra tay nhưng vẫn thiếu cảnh tượng quỷ dị nhất này.
"Trung Quốc." Tần Lạc nói nhất quyết như chém đinh chặt sắt. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Lúc này Tần Lạc không sợ lãng phí thời gian tranh cãi. Cùng lắm thì tranh cãi vấn đề này cả đêm cũng được vì dù gì hắn đã thắng năm triệu USD.
So với tranh luận, đương nhiên Bá Tước thích đánh bạc hơn.
Hơn nữa Bá Tước mới thua một ván. Nếu như bây giờ không chơi nữa, vậy không phải ông ta sẽ khiến cho đối thủ trở thành "nụ cười cuối cùng, chính thức là người thắng cuộc" sao?
"Dù gì nước Anh cũng có." Bá Tước nói vẻ buông xuôi: "Không nói vấn đề này nữa. Chúng ta tiếp tục."
Bá Tước nói với người thanh niên tóc quăn đứng ở cửa: "Fahim, đi lấy thẻ bài mười triệu USD lại đây."
Người thanh niên tóc quăn vội vàng quay người rời khỏi phòng.
Tần Lạc nhận ra Bá Tước không đưa cho Fahim chi phiếu hay là thẻ ngân hàng gì đó nhưng tại sao Fahim ngay lập tức đi đổi thẻ bài cho Bá Tước? Hai người này có quan hệ gì? Người thanh niên tóc quăn dựa vào cái gì mà có thể có nhiều tiền như vậy?
"Cậu không thu những cái đó về sao?" Bá Tước chỉ vào đống thẻ bài trên bàn nói.
"Đương nhiên." Tần Lạc đứng dậy kéo đống thẻ bài như núi nhỏ ở giữa bàn về trước mặt mình.
Trong nháy mắt hắn đã thắng năm triệu USD.
Thảo nào có rất nhiều người si mê trò này. Quả thực cực kỳ kích thích con người.
"Hy vọng lần này cậu vẫn còn vận may tốt như trước."
"Không cần quá tốt." Tần Lạc nói: "Chỉ cần tốt hơn một chút so với ông là được."
"Cậu chọc giận tôi hả?"
"Đó là tôi nói thật."
"Cậu không sợ tôi giết cậu hả?"
"Tôi không chọc giận ông, ông không giết tôi sao?"
"Rất có ý tứ." Bá Tước cười nói.
Người thanh niên tóc quăn nhanh chóng bưng một mâm đầy thẻ bài vào trong phòng.
"Tiếp tục chia bài." Bá Tước nói với Jesus: "Xem ra anh bạn xứng với nghề vệ sĩ hơn là sát thủ."
"Bá Tước đại nhân quá khen." Jesus hơi cúi đầu sau đó gã lại chia cho mỗi người ba quân bài.
"Lần này tới lượt tôi, đúng không?" Bá Tước cười hỏi.
"Đương nhiên, có qua có lại mà." Tần Lạc trả lời vẻ thờ ơ.
Bá Tước nhìn bài của mình rồi đẩy một nửa thẻ bài trên bàn và nói: "Năm triệu."
Tần Lạc không nhìn bài của mình, hắn cũng đẩy thẻ bài trị giá năm triệu nói: "Mở bài."
Bá Tước cau mày, ông ta nói: "Sau khi xem bài tôi mới ra tiền. Cậu không xem bài sao? Có lẽ ván bài này của cậu không trị giá tới năm triệu USD."
"Không cần nhìn." Tần Lạc nói: "Hôm nay tôi tới đây chính là đánh cuộc vận may với ông."
Tần Lạc mở ba quân bài của mình lên và nói: "Hơn nữa tôi cực kỳ tin tưởng: người có nhân phẩm tốt sẽ có vận may tốt."