Tần Lạc đang yên tĩnh đứng một mình cạnh cửa ra vào, mắt chăm chú thưởng thức những mỹ nữ trong đại sảnh. Nhưng hắn không ngờ lại có người tự dưng tới làm phiền hắn.
Hơn nữa nhìn khuôn mặt người này cũng quen quen.
Sau khi nghĩ kĩ lại, Tần Lạc mới nhớ ra là hắn có biết người này.
Lần trước gặp mặt, cô ta mặc một chiếc áo dây khêu gợi bốc lửa, quần short ngắn, mái tóc xõa tung trên vai, khiến cho người ta có cảm giác rất năng động, cá tính.
Nhưng lần này lại thấy cô ta mặc một bộ lễ phục màu hồng, đi giày cao gót mày bạc, tóc được vấn cao lên, nhìn chẳng khác nào một thục nữ đoan trang, nho nhã thường xuất hiện trong các buổi dạ tiệc cả.
Hình tượng trong hai lần gặp mặt thật sự khác nhau rất lớn, chẳng trách Tần Lạc lại không thể nhận ra ngay.
"Là cô?" Tần Lạc cau mày nói. Người này luôn nói năng khó nghe như vậy sao? Mà tại sao mình không thể tới đây chứ?
Nghiêm túc mà nói, mình cũng đâu phải là người không có thân phận.
Cô nàng này quá vô văn hóa. Chắc chắn là chưa đọc qua tạp chí Hoa Hạ Trung Y mấy hôm trước.
"Tất nhiên là tôi. Tôi hỏi anh, anh tới đây làm gì? Anh vào đây bằng cách nào?" Lăng Tiếu nhìn Tần Lạc từ trên xuống dưới, như là đang thẩm tra phạm nhân vậy.
Tần Lạc rất không thích ánh mắt của cô nàng, khó chịu nói: "Đi thì tới. Tôi ở đây làm gì thì liên quan gì đến cô? làm sao tôi phải giải thích cho cô?"
"Không phải là lén vào chứ? Mấy tên bảo vệ đúng là vô trách nhiệm. Nếu có kẻ ăn trộm, ăn cắp trong này thì làm sao đây?" Lăng Tiếu cười lạnh nói.
"Đủ chưa?" Khuôn mặt Tần Lạc trở nên âm trầm, gầm nhẹ.
Hắn thật sự đã nổi giận. Đây là lần đầu tiên hắn giận dữ thế này.
"Anh..." Lăng Tiếu đang định đáp trả thì khi cô nàng nhìn thấy ánh mắt Tần Lạc thì bỗng nhiên trong lòng có một cảm giác cực kỳ sợ hãi.
Cũng bởi vì bị giật mình trong nháy mắt nên cô nàng không thể nói hết câu, khí thế giảm mạnh, khiến cô nàng trong lòng hối hận không thôi.
"Ơ kìa, sao hai người vừa thấy mặt nhau đã cãi lộn thế?" Trữ Toái Toái vội bước đến trước người Tần Lạc, cười hi hi nói: "Anh dzai, thật đúng là trùng hợp. Chúng ta lại gặp nhau rồi."
Tần Lạc chỉ gật đầu với cô nàng. Hắn cũng không có ác ý với Trữ Toái Toái, cô nàng này so với bạn của cô đúng là tốt tính hơn không ít.
Quản Tự đang nói chuyện với người khác, lúc này mới phát hiện Lăng Tiếu xung đột với người khác. Nhưng khi nhìn thấy một người mặc trường bào rất bắt mắt thì vẻ mặt không khỏi cứng đờ.
Đúng là oan gia ngõ hẹp. Không nghĩ tới tại Yến kinh rộng lớn như vậy, bọn họ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã chạm trán nhau ba lần.
Lăng Vẫn thấy em gái mình lại đi cãi nhau với người ta, trên khuôn mặt lãnh khốc không khỏi nở nụ cười khổ.
Cô em gái này.... Mà mọi người cũng cưng chiều cô nàng hơi quá.
"Lăng Tiếu, có chuyện gì thế?"
"Hắn ức hiếp cậu? Này, sao anh chẳng có phong độ gì cả?"
Thấy Lăng Tiếu nổi giận đùng đùng cãi nhau với người khác, hai cô bạn kia đương nhiên cho rằng Tần Lạc đang ức hiếp bạn mình, lập tức chạy tới nói chỉ trích Tần Lạc.
Quản Tự đi tới, nhìn Tần Lạc cười nói: "Chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Hy vọng lần sau sẽ không trùng hợp như vậy." Tần Lạc liếc mắt nhìn Lăng Tiếu, cười lạnh.
"Hình như mọi người có xảy ra hiểu lầm phải không?" Quản Tự rất hài lòng với biểu hiện của Tần Lạc. Lúc này hắn càng kích động thì càng chứng tỏ tâm trí của hắn không đủ tỉnh táo, chín chắn.
Một người dễ dàng để lộ tâm tình của mình ra ngoài mắt thường là kẻ dễ bị nắm thóp.
"Tôi cảm thấy đây là hiểu lầm. Nhưng hy vọng vị tiểu thư này hãy tránh xa tôi ra. Tất nhiên tôi cũng làm như vậy." Tần Lạc nói.
"Được. Tốt nhất là không bao giờ gặp lại." Lăng Tiếu hừ lạnh nói.
Quản Tự nở một nụ cười ôn hòa, cưng chiều vỗ vỗ vai Lăng Tiếu, ra hiệu cô nàng không nên nói nữa, đem chuyện này giao cho mình. Lăng Tiếu lập tức gật đầu, mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc.
"Con gái có chút nóng tính thì mới càng đáng yêu. Anh không cảm thấy thế sao? Chỉ hiểu lầm thôi mà, anh đừng để trong lòng. Anh là bạn Hoán Khê nên cũng là bạn của tôi. Hy vọng sau này chúng ta có cơ hội hợp tác."Quản Tự vừa nói vừa vươn tay ra ý muốn bắt tay với Tần Lạc.
Hắn đã từ Lý Lệnh Tây lấy được những tư liệu có liên quan đến người này. Tần Lạc: Cháu nội Dược Vương - Tần Tranh, giáo sư học viện Trung Y Dược, đại học Y Khoa thủ đô. Bạn trai tai tiếng của Lâm Hoán Khê. Đương nhiên quan trọng hơn là hắn chính là truyền nhân của Thái Ất Thần Châm.
Những tư liệu về Tần Lạc cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn. Hiện nay các tạp chí và báo chí về y dược đều đã đăng tin truyền nhân Thái Ất Thần Châm xuất thế.
Trèo càng cao, ngã càng đau. Danh tiếng càng lớn thì ảnh hưởng cũng càng tồi tệ.
Như vậy mới tốt. Muốn hoàn thành nhiệm vụ bí mật của phòng thí nghiệm trong thời gian ngắn nhất thì người thanh niên này chính là điểm mấu chốt.
Hắn đã nghĩ muốn tạo mối quan hệ tốt với Tần Lạc. Tuy giữa bọn họ có thể sẽ có chút ngăn cách nhưng tất cả điều này đối với hắn đều không phải là vấn đề.
"Tôi không biết tôi và anh có thể trở thành bạn bè. Và tôi cũng chẳng biết chúng ta có cơ hội hợp tác nào." Tần Lạc vẫn buông thõng tay. hoàn toàn không có ý muốn bắt tay với Quản Tự.
Hắn không thiếu tiền thì sao lại phải hợp tác với người này?
Thoạt nhìn thì người này đúng là kẻ có mị lực, nhưng cái này thì liên quan quái gì đến mình?
Mị lực? Cái này thì mình cũng có.
Ngươi ưu tú thì đó là chuyện của ngươi. Không phải toàn bộ thế giới này đều muốn hoan hô, ủng hộ, sùng bái ngươi.
Tay Quản Tự dừng lại giữa không trung, trong mắt thoáng hiện một tia sát khí, sau đó tiêu sái rút tay về, nói với Tần Lạc: "Xem ra giữa chúng ta có không ít hiểu lầm."
Quản Tự ra vẻ không hề để ý với những điều Tần Lạc nói nhưng mấy cô gái ái mộ hắn lại không thể chịu được cảnh người khác sỉ nhục hắn.
Có vẻ hành vi của Tần Lạc trong mắt các cô nàng chính là sỉ nhục người khác.
Người lên tiếng đầu tiên chính là Lăng Tiếu. Từ nhỏ cô nàng đã một lòng một dạ với Quản Tự và cũng là ngươi yêu hắn đến điên cuồng.
Nếu như chuyện này xảy ra với cô nàng thì có lẽ cô nàng cũng chịu được. Nhưng nếu nó xảy ra với Quản Tự thì cô nàng không thể nhịn được nữa.
"Đúng là nhà quê. Một chút lịch sự cũng không biết. Người khác chủ động muốn bắt tay với hắn mà hắn lại không thèm đáp lại. Chẳng biết ai lại dẫn hắn tới, đúng là làm bẩn cả chỗ này."
"Đúng đó. Anh Tự, anh cần gì phải bắt tay với loại người như vậy? Bắt tay với hắn chỉ tổ bẩn tay thôi." Một cô gái mắt một mí khác cũng bất bình cho Quản Tự.
"Anh xem quần áo trên người hắn kìa, bẩn thỉu quá đi mất. Nhìn mà muốn ói..." Một cô gái mặt tròn xoe đứng bên cạnh vừa nói vừa đưa tay lên phẩy phẩy trước mũi, giống như là trên người Tần Lạc đang tỏa ra một mùi rất kinh khủng.
"Các cậu làm gì thế? Có gì thì mọi người từ từ nói chuyện, không nên cãi nhau." Trữ Toái Toái vội đứng ra hòa giải.
"Toái Toái, em đừng lo. Cứ để cho bọn Quản Tự giải quyết là được." Lý Lệnh Tây tiến đến, nói nhỏ vào tai Trữ Toái Toái.
Tần Lạc nhìn mấy cô nàng trước mặt hùng hùng hổ hổ, muốn xông lên đại chiến 300 hiệp với mình, vừa cười vừa nói: "Đó là trong mắt các người, hắn là thần tượng. Nhưng trong mắt tôi, hắn chỉ là một đống cứt. Các người dựa vào cái gì mà bắt tôi bắt tay với đống cứt? Cái này đúng là làm khó ngươi ta mà."
Tần Lạc vừa dứt lời, mấy người kia lập tức tối sầm mặt lại.
"Anh có xin lỗi Quản Tự không thì bảo." Lăng Tiếu chỉ thẳng mặt Tần Lạc nói.
Vừa dứt lời thì một chất lỏng hắt thẳng vào mặt cô nàng.
A..........
Lăng Tiếu kêu thất thanh. Trên mặt, trên cổ, toàn bộ quần áo cô nàng đều ướt sũng, nhìn vô cùng nhếch nhác.
Vương Cửu Cửu cầm trong tay một cái ly rỗng không. Vẻ măt lạnh lùng đứng sau lưng Tần Lạc, ánh mắt bất thiện nhìn mấy người không có hảo ý trước mặt, nói: "Các người phải xin lỗi Tần Lạc."
"Cô dám hắt nước và người khác?" Lăng Vẫn thấy em gái bị làm nhục, quát lạnh một tiếng. Hắn vội bước tới dùng tay áo lau nước trên mặt em gái mình.
"Thế là còn may đấy. Nếu không phải trong tay tôi là ly nước thì thứ bay vào mặt cô ta không phải là nước mà là tay tôi rồi." Trong mắt Vương Cửu Cửu thoáng hiện một tia cực kỳ hung ác, vẻ mặt cứng rắn nói.
"Đứng ép tôi đánh đàn bà." Lăng Vẫn cố áp chế lửa giận trong lòng, rít lên.
"Anh không phải là đối thủ của tôi." Vương Cửu Cửu lạnh giọng nói.
"........." Nếu không phải em gái đang khóc trong lòng mình thì có Lăng Vẫn đã xông tới đánh người rồi.
"Cô đúng là đồ nhà quê. Sở thích khác người."
"Một tên chửi người, một tên đánh người. Đúng là trời sinh một cặp. Ta không hiểu sao Danh Viện hội là cho loại người như ngươi vào?"
"Vì sao chúng ta lại không vào được? Danh Viện hội là nhà các người mở chắc?" không biết Hổ Nữu từ chỗ nào chui ra, cao giọng quát.
"Đúng vậy. Có kẻ đã ngu còn cố tỏ ra vẻ mình nguy hiểm kìa." Một cô gái đứng bên cạnh Hổ Nữu, tướng mạo thanh tú, mắt đeo một chiếc kính gọng vàng, thoạt nhìn có vẻ rất điềm đạm. Nhưng lời nói đúng là sắc bén, như dùng kim châm người ta vậy.
"Chị Cửu, muốn động thủ thì nhớ gọi em. Chúng ta không chủ động gây chuyện nhưng không có nghĩa là chúng để người khác ức hiếp." Một chàng trai đi phía sau bọn họ cười hì hì nói.
Bọn họ cùng xuất thân từ đại viện, hiện giờ xảy ra chuyện thì tất nhiên là phải chạy tới giúp đỡ.
Người đứng xung quanh xem càng lúc càng nhiều. Chỗ Tần Lạc đứng là cạnh cửa ra vào, vốn là chỗ vắng vẻ nhất.
Nhưng khi xảy ra cãi vã thì chỗ đó nghiễm nhiêm trở thành trung tâm đại sảnh.
Quản Tự nhìn Vương Cửu Cửu và đám người đứng ra nói giúp Vương Cửu Cửu, đôi mày không khỏi nhíu lại, liếc mắt sang nhìn Lý Lệnh Tây. Thấy sắc mặt hắn mờ mịt lắc đầu, hắn chỉ biết người con gái này lai lịch chắc chắn không nhỏ.
Trong lòng thở dài một tiếng, không ngờ thằng cha này lại có chỗ dựa mạnh mẽ như vậy.
Quản Tự gặp chuyện không kinh, trên mặt hắn vẫn nở nụ cười ấm áp đến mê người, nhìn Tần Lạc cười ha ha nói: "Hiểu lầm thôi mà, cần gì phải ồn ào như vậy. Nếu như làm hỏng buổi dạ tiệc này thì chính là tội của chúng ta đó. Không bằng bỏ qua chuyện này nha. Bây giờ tôi kính mọi người một ly, thế nào?"
Những người biết Quản Tự tất nhiên dã nhận ra đây chính là kẻ có tiếng là vạn người mê ở Yến Kinh. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Nhưng người không biết Quản Tự thì cũng bị khí chất tuấn lãng, nho nhã hấp dẫn, nhỏ giọng bàn luận, nghe ngóng thân phận của người thanh niên này.
Trong nháy mắt Quản Tự đã trở thành tiêu điểm toàn trường.
Tần Lạc còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Vương Cửu Cửu đứng bên cạnh hắn đã quát lạnh: "Cười cái gì? Xin lỗi!"