Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài (full) - Lâm Thanh Nguyên (truyện Tác giả: Liễu hạ Huy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghệ thuật gia không nhất thiết là phải có tài hoa, nhưng, họ chắc chắn sẽ có một tính khí vô cùng cổ quái.

Khi Kim Đức Thụy đang nhập tâm chụp ảnh mà bị người khác làm phiền thì rất giận dữ, cho dù người phụ nữ này có là chủ của ông đi chăng nữa. Sau khi ông ta hét lên một tiếng "cắt", tiện tay vứt luôn máy ảnh vào tay anh trợ lý vẫn đứng bên cạnh giúp ông chiếu đèn và chuẩn bị đạo cụ, rồi bước đến trước mặt Lệ Khuynh Thành với vẻ mặt không cam long, nói: " Lệ tổng giám đốc, còn việc gì nữa không? Chúng ta đã nói trước với nhau rồi. Cô cứ phiền trong lúc tôi quay thế này. Đến lúc cùng một bộ ảnh mà có hai hiệu quả khác nhau, thì trách nhiệm thuộc về ai đây?"

" Rất xin lỗi." Lệ Khuynh Thành cười nói. " Nhưng, tôi vẫn muốn ông nghe thử ý kiến của anh bạn tôi đây."

" Anh ta?" Ánh mắt Kim Đức Thụy dừng lại trên người Tần Lạc, nhưng chỉ trong phút chốc mà thôi. Rất nhanh ông ấy liền đưa mắt đi chỗ khác.

" Anh ta có thể có ý kiến gì? Giám đốc Lệ, tôi từ trước đến giờ đều cho rằng, nên cho những nhân viên chuyên nghiệp đến làm công việc sở trường của họ."

" Nghe một chút cũng không sao mà." Lệ Khuynh Thành nói.

Tần Lạc không hề tức giần vì bị người khác khinh thị, vì hắn biết, trên thế giới này, nếu người ta không thể hiện được hết thực lực của mình, thì chỉ có thể làm hòn đá lót đường cho người khác dẫm lên mà thôi.

Luật rừng chính là cá lớn nuốt cá bé, không liên quan gì đến thiện ác cả, không ai có thể thay đổi được.

" Tôi nghĩ rằng, tạo hình của album ảnh người đẹp thành phố của ông không được bắt mắt cho lắm. Hoặc là…" Tần Lạc dừng lại một chút, nói: " có chút xung đột với khái niệm sản phẩm."

Bị Tần Lạc chỉ trích như vậy, Kim Đức Thụy cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu khích. Ông ta xấu hổ nói: " Không đủ bắt mắt? Anh thì hiểu cái gì? Anh là chuyên gia hay tôi là chuyên gia?"

" Tất nhiên là ông là chuyên gia rồi. Tôi thậm chí còn không hiểu rõ nguyên tắc của quảng cáo nữa là. Nhưng, chuyên gia không thể nói lên điều gì." Tần Lạc phản đối nói: " Ông đứng từ góc độ chuyên gia để suy nghĩ, nhưng, tôi đứng trên góc độ của người thưởng thức những bức ảnh của ông để suy nghĩ. Lẽ nào khán giả lại không có quyền lên tiếng? Tác phẩm của ông là để giành cho khán giả, chứ không phải là giảng viên đại học hay giáo sư xem chứ?"

" Hơn nữa, không ai biết rõ hơn tôi về công dụng của phấn dưỡng da Kim Dũng cả. Nếu ông coi nó là như vậy, thì cũng chỉ có thể ngang hang với những thứ như kem làm đẹp và kem dưỡng da khác. Đây không phải là hiệu quả có một không hai mà chúng tôi muốn."

" Có một không hai? Anh nghĩ là có một không hai dễ làm lắm sao? Nếu anh đã có nhiều ý tưởng như vậy, thì anh hãy tìm một phương pháp có một không hai cho tôi xem xem." Kim Đức Thụy cười nhạt nói, rồi bật một *** bia uống như uống nước ngọt.

Tần Lạc cười nói: " Là tôi nghĩ như vậy. Loại phấn dưỡng da Kim Dũng này là sản phẩm thảo dược làm đẹp hoàn toàn là tự nhiên, vì thế nên nhấn mạnh vào điểm này. Bối cảnh không thích hợp đặt ở bên trong thành phố, mà nên chọn đặt ở trong rừng. Tốt nhất là những rừng lâu năm một chút. Tất nhiên, những khu rừng nguyên sinh thế này không dễ tìm thấy ở gần Yến Kinh, cho nên, có thể tìm những tòa nhà cổ mà vương gia quý phi từng sống cũng được."

Tần Lạc vốn muốn nói là tốt nhất là đi đến rừng rậm Vân Điền, những bức ảnh được chụp ra ở đó sẽ vô cùng tuyệt vời.

Nhưng lộ trình đi đến đó vô cùng gian khổ, hơn nữa quá trình chụp ảnh cũng rất nguy hiểm, nên hắn cũng chỉ còn cách gạt bỏ ý nghĩ điên rồ ấy ra khỏi đầu.

" Còn nữa, phấn dưỡng da Kim Dũng được làm từ những phương thuốc cổ truyền, tôi nghĩ để người mẫu mặc Hán phục cổ hoặc là sườn xám thì có phải là thích hợp hơn một chút không?"

Kim Đức Thụy cau mày nghĩ một chút. Hỏi: " Mặc Hán phục để chụp ư? Đây chính là sáng kiến của anh sao?"

" Đúng vậy. Quần áo và đồ trang sức nên có một điều chỉnh nho nhỏ. Thêm vào một số chi tiết hiện đại nên những trang phục cổ vốn có." Tần Lạc nghĩ hồi lâu, rồi nói: " Đúng rồi. Nữ vương. Phải tìm ra cảm giác như là nữ vương vậy. Chúng ta cần một hình tượng nữ vương cuốn hút mà quý phái."

Tần Lạc vừa nói, vừa tưởng tượng ra những hình ảnh như vậy.

Trong một căn phòng cổ, có một người phụ nữ đầu đội mũ phượng mặc Hán phục đang ngồi trang điểm trước gương đồng, ánh sáng rọi từ cửa sổ, chiếu vào những sợi dây vàng quấn quanh chiếc váy dài của họ.

Toàn thân như được phủ một lớp vàng vậy, một vẻ đẹp cuốn hút mà cao quý thanh lịch.

Thật đẹp biết bao !

Từ trong máu, Tần Lạc vẫn là một người đàn ông vô cùng truyền thống. Rất yêu thích văn hóa cổ đại của Trung Quốc.

Ví dụ như chữ viết từ bút lông, cổ cầm, những phụ nữ cổ Trung Quốc.

" Óc thẩm mỹ của anh thật là khác người." Kim Đức Thụy khinh thường nói. " Tôi vẫn kiên trì sáng kiến của tôi. Người đẹp thành phố, khán giả của các người chính là các cô gái."

Thế là, chia rẽ bắt đầu nảy sinh từ đây.

Tần Lạc quay sang hỏi Lệ Khuynh Thành: " Tôi có phải là cổ đông lớn của quốc tế Khuynh Thành không ?"

" Đúng vậy." Lệ Khunh Thành gật đầu.

" Thế thì hãy để ông ấy làm theo ý của tôi." Tần Lạc nói. Bà nó chứ, đúng là không nể mặt. Chẳng lẽ còn có người hiểu tác dụng của sản phẩm này hơn tôi sao ?

Cái cảm giác mà tôi muốn, chỉ mình tôi mới có thể đáp ứng được.

Lệ Khuynh Thành rất ít khi thấy Tần Lạc mạnh mẽ như vậy, kiên quyết bắt người khác phải làm theo ý kiến của mình.

Đối với cô ấy mà nói, cô ấy rất vui vì nhìn thấy thay đổi này của Tần Lạc.

" Đạo diễn Kim, vị này là cổ đông lớn của quốc tế Khunh Thành chúng tôi. Ông chủ lớn. Hờ hờ, lời nói của ông ấy chính là thánh chỉ đối với chúng tôi. Không dám không nghe theo. Đạo diễn Kim có thế thử làm theo ý của anh ấy được không?"

Kim Đức Thụy giật mình, không ngờ một người trẻ tuổi không có nét gì như vậy mà lại là ông chủ lớn của quốc tế Khuynh Thành.

Nhưng, không thể mất nguyên tắc của mình được. Hơn nữa, tác phẩm như thế này mà đem ra ngoài, không phải là tự mình làm hỏng thương hiệu của mình sao?

Hơn thế nữa, vừa rồi nói ý kiến đó thật là tồi, giờ lại đem đi chụp, mặt mũi để vào đâu cho hết ngượng?

" Tôi sẽ không chụp đâu. Cái ý tưởng tồi như vậy, mấy người cứ tìm người khác đến chụp đi." Kim Đức Thụy từ chối nói.

" Ông có thể từ chối chụp, nhưng, ông không được nói ý tưởng của tôi tồi." Tần Lạc có vẻ không vui nói. Đây chính là ý tưởng chợt lóe lên của hắn. Cứ cho là ông không thích, cũng không nên hạ thấp nó trước mặt mọi người chứ.

" Ông phải chụp." Lệ Khuynh Thành mặt tối sầm nói. Nụ cười đẹp biến mất ngay sau đó, giống như là đột nhiên trở thành một người khác vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Không thể không làm cho người ta phải nghĩ rằng, người phụ nữ trở mặt còn nhanh hơn cả trở mình.

" Tổng giám đốc Kim, chúng ta đã ký hợp đồng rồi." Lệ Khunh Thành nhắc nhở nói. " Trong hợp đồng có quy định rõ ràng, là phải làm chụp theo yêu cầu của khách hàng . Chúng tôi chính là khách hang của ông, ông phải chụp theo ý của chúng tôi muốn."

" Tôi sẽ trả lại số tiền tạm ứng cho các người. Tôi không chụp nữa." Kim Đức Thụy cười nhạt nói.

" Tôi không chấp nhận lấy lại tiền tạm ứng. Trong hợp đồng yêu cầu trong vòng một tháng phải hoàn thành nhiệm vụ. Nếu không hoàn thành được, thì theo điều khoản đã định trong hợp đồng, ông phải bồi thường gấp 10 lần cho tiền lệ phí bội ước." Đầu óc của Lệ Khuynh Thành thật lợi hại, nhớ rõ từng chi tiết các điều khoản trong hợp đồng.

" Cô" Kim Đưc Thụy trán đẫm mồ hôi lạnh. Bây giờ ông ta mới biết, hóa ra trong lúc ký kết hợp đồng, ông đã bị vào tròng của ngươi phụ nữ này rồi. Tất cả các khả năng đều được cô ta sắp hết vào đó rồi, bây giờ muốn phản kháng cũng không phản kháng được .

" Hơn nữa, tác phẩm của tôi là có quyền ưu tiên. Nếu tôi không bằng long với những bức hình của ông, tôi sẽ sai người đến thúc giục ông hàng ngày. Những tháng tiếp theo, ông cũng không cần nhận những công việc khác nữa đâu. Đúng rồi. Tôi nói rất rõ ràng rồi. Đây chính là uy hiếp đấy."

Mặt Kim Đức Thụy không ngừng biến sắc. Ông không thế nào ngờ rằng, một người phụ nữ gợi cảm ngày trước nói cười bàn chuyện với ông , còn làm cho ông nghĩ ngợi lung tung, làm sao trong phút chốc biến thành rắn rết mà làm cho người ta sợ đến vậy chứ?

Kim Đức Thụy tự than. Những người có tiền này thật là khó hầu hạ. Khi họ vui vẻ, thì tâng người ta lên đến trời. Dù người ta tính khí thất thường thế nào thì họ cũng nghe theo làm theo.

Nhưng, khi người ta làm họ tức giận. Họ lập tức trở mặt lại ngay, sai bảo người ta như súc sinh vậy. Nếu mà chạy chậm một chút thì có khi còn bị roi quất cũng nên.

" Đưa Trần tiểu thư đi thay Hán phục. Chúng ta đi chụp ngoại cảnh." Kim Đức Thụy mặt tối sầm nói với trợ lý.

Đợi cho Kim Đức Thụy chuẩn bị công cụ chụp ngoại cảnh, Tần Lạc hỏi nhỏ Lệ Khuynh Thành: " Thế này liệu có phản tác dụng, làm cho hắn tiêu cực bãi công không?"

" Anh ta không dám tiêu cực đến mức bãi công đâu, chỉ có thể cố gắng hết sức để chụp tốt thôi. Làm cho chúng ta vừa lòng để đỡ bị chúng ta làm phiền nữa. Quyền lực sinh ra dưới lòng súng, có áp lực thì mới thành công, chẳng lẽ anh không hiểu cái đạo lý này sao?" Lệ Khuynh Thành hết sức tự tin nói. Người phụ nữ này đúng là con yêu tinh, nắm bắt hết được nhân tính con người.

" Nhưng, đánh người ta một cái, thì cũng phải đưa cho người ta một viên kẹo đúng lúc. Nếu không, họ sẽ ghi hận trong lòng." Lệ Khuynh Thành cười hì hì nói. " Có thời gian ta sẽ sai người đem cho hắn một món quà nhỏ. Nếu hắn thông minh một chút thì sẽ hiểu được ý của ta mà thôi.

" Thật khủng khiếp." Tần Lạc cười khổ. So với người phụ nữ này, kinh nghiệm cuộc sống của mình có phần nghèo nàn hơn rất nhiều.

" Ý anh nói là tôi khủng khiếp sao?" Lệ Khuynh Thành liếc Tần Lạc một cái, hỏi.

" Ý tôi nói là lòng người thật khủng khiếp." Tần Lạc đáp. Người thì có gì mà khủng khiếp cơ chứ? Nhưng lòng người thì thật hiểm ác.

" Nếu chúng ta không làm cho người ta yêu được, thì phải làm cho người ta sợ. Người ta yêu anh, thì sẽ không làm tổn thương anh. Còn người ta sợ anh, thì sẽ không dám đến làm tổn thương anh." Lệ Khuynh Thành nói .

Được mua trước một bài học rồi. Để tu luyện thành một yêu tinh lão luyện bách độc bất xâm như cô ấy, thì độ khó khăn đâu có thể dừng lại ở chín nhân chín tám mươi mốt được chứ?

Không có ai sinh ra đã độc ác. Cũng không có ai sinh ra đã không muốn hướng thiện. Khi con người vừa sinh ra thì tư duy chỉ như một tờ giấy trắng, trong quá trình sinh trưởng, cuộc sống thêm vào màu gì cho tờ giấy trắng đó, thì cuộc đời người đó sẽ là màu ấy.

" Cô thấy ý tưởng của tôi thế nào?" Tần Lạc hỏi.

" Đến lúc này mới đến hỏi tôi? Dù sao thì anh cũng quyết định rồi. Phải bồi thường hay là có kiếm được đi chăng nữa , thì cũng là việc của anh." Lệ Khuynh Thành cười nói.

" Đúng rồi. Cậu bé, cậu thích kiểu nữ hoàng à?"

" Cũng không đến nỗi." Tần Lạc đáp lời một cách giả tạo.

" Ừm. Lần sau tôi sẽ mặc bộ đồ nữ hoàng cho anh xem." Lệ Khuynh Thành nói nhỏ bên tai Tần Lạc.

" Đồ nữ hoàng?"

" Không phải khiểu mà anh nghĩ. Là loại áo da váy da. Tất mỏng dạng mắt cá. Đeo một cái mũ hải tặc, tay đeo dây da ấy, không lẽ anh chưa từng nhìn thấy?"

" Chưa." Tần Lạc lắc đầu.

Ngay lập tức trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh Lệ Khuynh Thành mặc chiếc áo da bó sát, lộ ra bộ ngực tròn trĩnh như trái bóng. Chiếc váy da gợi cảm chỉ đủ để che đi ** , lộ ra chiếc quần con màu đen hoặc màu trắng ở bên trong. Một chiếc quần tất kéo lên đến đùi, mái tóc dài vắt qua vai, đầu đội một chiếc mũ cướp biển nghiêng nghiêng như thuyền trưởng Jack , chỉ vào mình mà nói: Từ nay trở đi, anh sẽ là nô lệ của tôi.

Oh, My God !

Tần Lạc nghĩ mọt lúc, đã phải xúc động đến chảy máu mũi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK