"Động cơ?" Tần Lạc phá lên cười nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Động cơ gì? Tại sao em lại có động cơ đó? Căn bản em và Hoán Khê không quen biết nhau, càng không có liên lạc với nhau".
"Em biết cô ấy, cô ấy cũng biết em" Văn Nhân Mục Nguyệt lên tiếng vạch trần lời nói dối của Tần Lạc: "Có lẽ anh không biết và cũng không muốn biết. Tất cả mọi người Yến Kinh đều biết em và anh có quan hệ thân thiết".
"Ha ha." Tần Lạc cười xấu hổ. Cô gái này tự nhiên nói thẳng thừng như này khiến hắn không biết phải nói như nào nữa.
Quả thật ở Yến Kinh có lời đồn đại như vậy. Có người nói Tần Lạc vả Văn Nhân Mục Nguyệt có mối quan hệ bạn bè, cũng có người nói Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt có mối quan hệ tình nhân, cũng có người nói Tần Lạc là Tiểu Bạch Kiểm do Văn Nhân Mục Nguyệt nuôi dưỡng, sở dĩ Tần Lạc có thể đạt được thành tựu trong Trung Y là vì hắn có nhân tài vật lực khổng lồ của Văn Nhân gia chống đỡ. Cũng có người nói Văn Nhân Mục Nguyệt vì tranh giành Tần Lạc với Lâm Hoán Khê mà từ chối Trí công tử Tần Túng Hoành vì nàng yêu Tần Lạc. Đương nhiên không lời đồn đại nào lan rộng khắp nơi, không một ai tin tưởng nữ tỷ phú giàu có địch quốc Văn Nhân Mục Nguyệt thích một người đàn ông mà còn phải theo đuổi mà không được. Nếu như có người tin thì mặt mũi của người theo đuổi để đâu mất rồi?
Thế nhưng trên thế giới này không có bức tường nào kín gió, vẫn có người biết nguyên nhân Tần Lạc tới Yến Kinh là vì từ hôn với gia tộc Văn Nhân. Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt đã đính hôn từ thuở nhỏ, hai người bọn họ suýt chút nữa đã trở thành vợ chồng.
"Như bọn họ đã suy đoán, nếu như quả thật em thích anh, quả thật em có động cơ" Văn Nhân Mục Nguyệt không chủ ý tới nụ cười của Tần Lạc, như là nàng không nhìn thấy vậy, nàng vẫn như đang nói với chính mình: "Cho người phát tán ảnh nude của cô ấy khiến danh tiếng của cô ấy bị hủy hoại sau đó không phải cơ hội của em lớn hơn à?"
"Ha ha, mới có mấy ngày không gặp mà em đã học được cách nói chơi rồi"- Tần Lạc né tránh ánh mắt như xuyên thấu của Văn Nhân Mục Nguyệt, cười nói hắn luôn cảm thấy áp lực khi đứng trước cô gái này. Nàng vừa thông minh, trí tuệ lại không biết nể mặt mũi.
"Đây chính là một ván cờ rất hay." Văn Nhân Mục Nguyệt bình tĩnh nói "Mọi người đều có nhận thức của mình. Hình nền chiếc xe thể thao bị thay thế nhưng rồi lại bị loại bỏ chính là hình thức tấn công tâm lý. Ngay khi anh nhìn thấy hình ảnh, lập tức anh sẽ nghĩ Văn Nhân Chiếu chính là hung thủ giết người- Hơn nữa anh đã học qua tâm lý học, anh biết Văn Nhân Chiếu có hội chứng tâm lý nên chuyện cậu ấy có làm thì cũng không khiến người ta có cảm giác kỳ lạ."
"không sai" Tần Lạc nói: "Đây cũng chính là chỗ nghi ngờ của anh. Anh hiểu rõ Văn Nhân Chiếu không liên quan tới chuyện này thế nhưng sự thật là cậu ấy bị cuốn vào chuyện
này-.
"Chúng muốn chia rẽ" Văn Nhân Mục Nguyệt nói rất thẳng thừng: ""CÓ lẽ có người nghĩ rằng anh và em quá thân cận."
"Thế nhưng chúng vẫn không hiểu được tình cảm của chúng ta mà" Tần Lạc nói
"Đây chính là suy nghĩtheo góc độ bình thường."
"Đối với chúng ta thì không phải là người bình thường" Tần Lạc có vẻ rất hiểu ý tứ của Văn Nhân Mục Nguyệt
Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn không cảm kích Tần Lạc, nàng nói tiếp: "Nhưng anh vẫn tới. Anh hy vọng em sẽ nói cho anh biết Văn Nhân Chiếu không liên quan tới chuyện này'".
"Đây không phải vì em thông minh hơn anh sao?" Tần Lạc xấu hổ nói
"Bởi vì anh không xác định rõ như em. Anh biết chuyện này không liên quan tới Văn Nhân Chiếu nhưng trong lòng anh vẫn nghi ngờ, thậm chí anh còn nghĩ xem chuyện này có liên quan tới em hay không mà?'
"không, không." Tần Lạc cuống quýt xua tay nói: "Anh tin tưởng em sẽ không làm như vậy. Điều này rất ngu xuẩn."
"không phải là ngu xuẩn. Ba người thành hổ." Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Hơn nữa anh hiểu em được bao nhiêu?"
Tần Lạc không nói nữa. Hắn quả thật không thể trả lời vấn đề này.
Tần Lạc đã sớm suy nghĩ tới vấn đề này. Hắn có quan hệ thân thiết với mấy người phụ nữ nhưng chỉ có Lệ Khuynh Thành và Văn Nhân Mục Nguyệt là hắn không thể hiểu rõ được, không, không phải không hiểu rõ mà hắn thậm chí không có cách xác định gương mặt nào là gương mặt chân thật của bọn họ.
Tần Lạc đã nhìn thấy rất nhiều bộ mặt của Lệ Khuynh Thành chính vì vậy hắn mới không biết gương mặt nào là gương mặt thật.
Tần Lạc chỉ nhìn thấy gương mặt này của Văn Nhân Mục Nguyệt nhưng không có nghĩa là nàng chỉ có một gương mặt này.
Người xấu làm chuyện xấu không khiến người ta ngạc nhiên. Người tốt đột nhiên làm chuyện xấu mới khiến người ta có cảm giác vui mừng lẫn sợ hãi
Thế nhưng hắn tin tưởng, cực kỳ tin tưởng, cực kỳ khẳng định chuyện này. Chuyện này hoàn toàn không có liên quan tới Văn Nhân Mục Nguyệt.
Lý do? Chỉ vì nàng là Văn Nhân Mục Nguyệt.
Một người phụ nữ kiêu ngạo từ trong xương tủy sẽ cho em trai của mình đi giúp mình tranh giành người đàn ông sao? Nói ra sẽ khiến người ta cười rụng răng.
"Anh hoàn toàn không hiểu gì về em cả. Em làm chuyện như vậy mà cũng thấy kỳ quái sao?" Văn Nhân Mục Nguyệt mỉm cười. Khóe miệng khẽ nhếch lên, một nụ cười nhợt nhạt nhưng là thứ duy nhất khiến người ta kinh ngạc chỉ trong nháy mắt "Nếu như em làm việc này, em sẽ làm mà không hề có sơ hở bởi vì anh biết thừa là em thông minh. Trong khi đó ván cờ này cực cao minh. Mọi người ngược lại nghi ngờ em. Một ván bài như này chỉ cần liếc mắt cũng nhận thấy có sơ hở thế nhưng anh vẫn không tin đây là việc do em làm, đúng không? Cái gì gọi là ván cờ kỳ diệu nhất? Ván cờ có hiệu quả nhất chính là ván cờ kỳ diệu nhất, không liên quan gì tới thủ đoạn và phương pháp".
"Hình như em đang thuyết phục anh tin tưởng em chính là người làm chuyện này?" Tần Lạc ngạc nhiên nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói
"Em chỉ đang nói là anh không nên để bất kỳ ấn tượng giả tạo nào lừa gạt".
"Anh không bị lừa gạt. Anh biết chuyện này không liên quan gì tới em".
"Lý do?"
"Anh tin tưởng em".
"Tin tưởng em mà là lý do sao?" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Khi nhìn thấy dáng vẻ khó xử đó của Tần Lạc. Văn Nhân Mục Nguyệt lại nhếch miệng cười, nói tiếp: "Thôi ăn cơm. Trưa nay có thịt".
"Ăn cơm, ăn cơm" Tần Lạc nói: "Được thoải mái, thoải mái rồi nói chuyện với em chán chết đi được".
Phòng ăn ở lầu hai biệt thự, gần hoa viên, vừa ngồi ăn vừa có thể ngắm cảnh cây cối trong hoa viên.
Đương nhiên trước mắt chỉ có độc một loại Tiên Nhân Chưởng. Điều này đương nhiên không thể làm tăng hứng thú ăn uống của Tần Lạc.
Thế nhưng đầu bếp riêng của Văn Nhân Mục Nguyệt làm món ăn rất ngon, hơn nữa cô gái ngồi đối diện cũng tuyệt vời nên Tần Lạc ăn một bữa cơm rất ngon.
Ngay khi vừa bỏ bát xuống, tiếng ô tô vang lên ầm ầm trong biệt thự.
Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn, hai người nhìn thấy một thanh niên dáng vẻ hào hoa phong nhã mở cửa xe bước xuống. Một bộ véc trắng, tóc tết hình đuôi ngựa, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, động lòng người, mang cặp kính nhỏ che lấp một phần gương mặt nhỏ nhắn, anh tuấn khiến trông hắn như một "Giai công tử" thời nay.
Thế nhưng "Giai công tử" này vừa mới đi một bước đã bại lộ thân phận.
Khi người thanh niên nhìn thấy Tần Lạc ở lầu hai, hắn nhảy dựng lên tại chỗ, vẫy tay với Tần Lạc, kích động, tươi cười, cao giọng hô to: "Anh rể, anh đến rồi hả? Một thời gian dài không gặp anh. Nhớ anh thật đấy".
"Đi lên trên này đi" Tần Lạc cười nói Tần Lạc nhìn chiếc xe Ferrari Văn Nhân Chiếu mới rời khỏi, nói với Văn Nhân Mục Nguyệt: "'Chính là chiếc xe này".
"Là em bảo nó lái chiếc xe này lại đây" Văn Nhân Mục Nguyệt nói: '"Nó có mới nới cũ. Nó sớm thay xe rồi".
"Anh biết" Tần Lạc gật đầu nói: "Chiếc xe này cậu ấy đã dùng không dưới hai năm rồi, đúng không? Đối với cậu ấy mà nói, nên thay xe rồi".
Khi hai người đang nói chuyện Văn Nhân Chiếu đã chạy lên lầu.
Khi thấy người làm đang thu dọn bàn ăn. Văn Nhân Chiếu vội nói to: "Ai ai, đừng vội dọn bàn. Tôi vẫn còn chưa ăn."
Sau đó Văn Nhân Chiếu quay sang nói với Văn Nhân Mục Nguyệt: "Chị, anh rể tới khi nào vậy? Tại sao không báo cho em biết sớm?"
"Ăn cơm trước" Văn Nhân Mục Nguyệt nói
"Được" Văn Nhân Chiếu chớp chớp mắt với Tần Lạc, nói: "Anh rể, trước tiên anh hãy tâm sự với chị em. Anh không có ở đây, chị ấy nhớ anh rất nhiều"".
"Hãy thu dọn bàn ăn" Văn Nhân Mục Nguyệt nói với người làm.
"Ai, không được, không được. Chị, chị, em sai rồi. Em thật sự sai rồi .Khi nhận được điện thoại của chị, em thậm chí còn không ăn cơm. Chị xem bây giờ là mấy giờ rồi?" Văn Nhân Chiếu chạy tới cầm một cái bát xới cơm ăn. Đương nhiên người làm sẽ không dọn bàn ăn đi.
Tần Lạc mỉm cười hiểu ý khi nhìn tình cảnh này. Đây có lẽ là cách thức biểu đạt tình cảm của hai người bọn họ.
Có Văn Nhân Chiếu nổi tiếng mê gái ở bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không phải là một chuyện xấu. Mặc dù Văn Nhân Chiếu không biết làm bất kỳ chuyện gì nhưng dù gì đi nữa hắn cũng vẫn là em trai của Văn Nhân Mục Nguyệt
Có Văn Nhân Chiếu. Văn Nhân Mục Nguyệt cuối cùng vẫn không phải là người cô độc. Cho dù mọi tình thương đểu phải trả giá nhưng đều hạnh phúc.
Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ cây Tiên Nhân Chưởng bên ngoài cửa sổ nói: "Anh có biết tại sao em cho trông nhiêu cây Tiên Nhân Chưởng không?"
"Vì để phòng cướp" Tần Lạc nghiêm túc trả lời: "Nếu có tên trộm nào muốn vào ăn trộm đồ đạc, không ngờ sẽ bị cây Tiên Nhân Chưởng bắt được sau đó kinh hãi kêu lên và bị vệ sĩ
cửa em bắt được".
không hiểu là Văn Nhân Mục Nguyệt không có cách giải thích cách nói hài hước nhưng vẫn ẩn chứa sự nhàm chán của Tần Lạc hay không? Đương nhiên Tần Lạc tự nhận mình là…
"Toàn thân chúng đều có gai đâm. Ngay cả đồng loại của chúng cũng không dám tới gần nhưng chúng vẫn có một cuộc sống rất tốt" ánh mắt yêu thương của Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn những sinh vật không đáng yêu kia, nói: "Chúng còn kiên cường hơn đồng loại mình. Cho dù là trên vách núi hay trong sa mạc, chúng đều tồn tại hơn nữa còn sống rất tốt".
Tần Lạc xúc động, hắn chỉ vào cây Tiên Nhân Chưởng ở gần mái hiên, nói: "không phải tất cả thực vặt đều không thể tới gần. Em không thấy dưới gốc cây Tiên Nhân Chưởng kia có một loài cỏ mềm như nhưng sao? Anh không thể làm Tiên Nhân Chưởng thì có thể làm loài cỏ nhỏ bên cạnh gốc cây Tiên Nhân Chưởng'.
"Đấy không phải là cỏ nhỏ" Văn Nhân Mục Nguyệt nói
"Là cái gì?"
"Hoa đuôi chó".