Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài (full) - Lâm Thanh Nguyên (truyện Tác giả: Liễu hạ Huy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Lạc vốn định đặt Garbo xuống rồi mới ra mở cửa, nhưng Garbo vẫn nhất quyết ôm lấy cái cổ của hắn không chịu buông. Do vậy Tần Lạc chỉ còn mỗi một cách là bế nàng cùng đi ra mở cửa.

Thái Công Dân đem theo một tốp người bước vào, không hề có tay phóng viên nào đi theo sau đoàn người này cả. Dĩ nhiên, những chuyện như thế này phóng viên sẽ bị nghiêm cấm đi theo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Chuyện xấu trong nhà chẳng bao giờ người ta vạch áo cho người xem lưng cả. Bất luận thế nào thì công chúa Garbo đã bị thương trên đất Trung Quốc, và Trung Quốc dĩ nhiên phải chịu trách nhiệm về chuyện này, muốn trốn tránh trách nhiệm cũng không thể nào trốn tránh được.

"Công chúa Garbo thế nào rồi?" Thái Công Dân vừa mới bước vào đã lo lắng hỏi thăm.

Thái độ của ông vô cùng nghiêm túc, vẻ mặt nhân hậu thường ngày đã biến mất, để xảy ra một chuyện động trời như vừa rồi, ông chắc chắn ức chế và tức giận.

Bất luận là ai, thì lần này đắc tội không chỉ với một người, mà là cả với một quốc gia.

Đứng trên một góc độ nào đó, thì tên sát thủ này quá ngu ngốc.

Dĩ nhiên, bạn cũng có thể cho rằng tên sát thủ này cũng khá ngông cuồng và bạo dạn.

"Không sao." Tần Lạc đáp: "Chỉ là chân và tay bị trầy xước một chút thôi, cháu đã khử trùng cho cô ấy rồi, không sao đâu."

Tần Lạc đồng thời cũng giải thích luôn với đoàn đại biểu của Thụy Điển nghe. Nói cho cùng thì bọn họ cũng tới đây cùng công chúa, để công chúa bị thương như vậy, vương thất của Thụy Điển chắc chắn là sẽ trách tội bọn họ.

Tâm tư của bọn họ hiện giờ Tần Lạc rất hiểu, do vậy hắn mới giải thích cho họ nghe, để cho họ yên tâm hơn phần nào.

"Tần Lạc tiên sinh, hoàng tử Phillip có gọi điện tới." Ryan đưa chiếc di động cho Tần Lạc nghe.

Tần Lạc biết Phillip là người rất thương yêu em gái mình, bây giờ để xảy ra một chuyện to lớn như thế này, Phillip gọi điện tới hỏi thăm cũng là một chuyện rất dễ hiểu.

"Chào anh, hoàng tử Phillip." Tần Lạc một tay bế Garbo, một tay nghe điện thoại. Thân thể của Garbo rất nhẹ, nhẹ như bông vậy, vì thế mà Tần Lạc bế nàng bằng một tay mà chẳng cảm thấy nặng nề gì cả.

Chỉ có mông của nàng quá mềm, hắn dùng tay nâng cái mông của nàng lên mà cứ như nâng một con mèo béo múp míp vậy.

"Chào anh Tần Lạc. Tôi là người phiên dịch cho hoàng tử. Hoàng tử muốn nhờ tôi chuyển tới anh lời hỏi thăm chân tình nhất." Giọng một người phụ nữ vang lên ở đầu dây bên kia. Trình độ tiếng Trung của người phụ nữ này không thể nào bằng được Ryan, thanh điệu có phần kỳ quặc, không được chuẩn như Ryan nói.

"Cảm ơn chị, cũng xin nhờ chị chuyển lời cảm ơn của tôi cũng như lời xin lỗi của tôi tới hoàng tử điện hạ. Hôm nay để xảy ra sự việc đáng tiếc này tôi rất lấy làm xấu hổ. Tôi cũng nên giải thích cho anh ấy một chút." Tần Lạc nói với giọng hết sức chân thành.

"Tần Lạc tiên sinh. Hoàng tử điện hạ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

"Có người trà trộn vào trong đoàn đại biểu rồi lợi dụng tình hình đó mà tấn công tôi và Garbo." Tần Lạc đưa mắt nhìn Garbo nói: "Có một vệ sĩ hoàng gia đã chết, Garbo chỉ bị thương nhẹ. Nhưng tôi đã xử lý rồi, không có gì nghiêm trọng cả."

"Ryan nói Tần Lạc tiên sinh đã cứu mạng công chúa phải không?"

"Cái này …" Tần Lạc đưa mắt nhìn Ryan một cái, chỉ thấy ông ta gật đầu với hắn, hiển nhiên ông ta có biết hoàng tử và Tần Lạc đang nói tới chuyện này.

Ryan đã nói như vậy, chẳng khác nào tâng Tần Lạc lên cao hơn một cấp.

Từ tình huống đó mà phân tích, thì đúng là Tần Lạc đã cứu mạng Garbo. Nếu như Tần Lạc phản ứng chậm một chút thôi, thì hắn chết hay không chưa rõ, chứ Garbo chắc chắn là chết trước hắn.

Vì đầu đạn đó uy lực rất lớn, hơn nữa lại bất ngờ.

Ai có thể ngờ được ống nhòm máy ảnh là một quả bom được bắn ra như vậy?

Đến cả vệ sĩ hoàng gia còn chết ngay tại chỗ, chứ huống hồ gì một người mỏng manh như pha lê như Garbo.

Nhưng mặt khác, Tần Lạc lại cảm thấy mục tiêu của hung thủ là hắn, Garbo chỉ là người bị vạ lây đáng thương mà thôi.

Hắn vốn đã cảm thấy xấu hổ vì đã làm liên lụy tới Garbo rồi, làm sao hắn còn mặt mũi nào tự nhận mình là người cứu mạng Garbo cơ chứ?

"Tôi chỉ làm việc nên làm mà thôi." Tần Lạc nói: "Nhưng tôi nghi ngờ rằng, người mà hung thủ muốn hãm hại chính là tôi."

Đầu dây bên kia ngừng một giây lát, một lúc sau người phụ nữ lại nói tiếp.

"Tần Lạc tiên sinh, hoàng tử Phillip muốn biết là đã bắt được hung thủ chưa vậy?"

"Tạm thời thì chưa." Tần Lạc đáp: "Nhưng xin hoàng tử hãy yên tâm, chúng tôi sẽ cố hết sức mình để bắt hung thủ về quy án."

"Hoàng tử điện hạ nói rằng, hung thủ chưa bắt được, thì không thể khẳng định được mục đích hãm hại của hung thủ là ai được. Có thể là Tần Lạc tiên sinh, cũng có thể là công chúa Garbo. Hoàng tử hy vọng rằng Tần Lạc tiên sinh đừng có bất cứ áp lực gì cả, Garbo công chúa đều phải trông cậy vào tiên sinh chăm sóc."

"………………….."

Tần Lạc bị cảm động thật sự.

Hoàng tử Phillip không hề trách móc gì hắn, mà vẫn một mực tin tưởng hắn. Nếu như công chúa Garbo có chuyện gì xảy ra, thì hắn còn mặt mũi đâu đi gặp người ta cơ chứ?

"Tần Lạc tiên sinh, anh còn ở đó không?" Không nghe thấy động tĩnh gì bên Tần Lạc, người nữ phiên dịch liền lên tiếng hỏi.

"Ừm! Tôi vẫn có đây, cô tên gì nhỉ?" Tần Lạc nói: "Giúp tôi chuyển lời tới hoàng tử Phillip, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Garbo, không để cô ấy chịu thêm bất kỳ sự tổn thương nào nữa, tôi thề đó."

"Tôi tên là Moll, hoàng tử rất tin tưởng ở anh, nếu không thì ngài đã không yên tâm khi cho Garbo tới chỗ của anh rồi. Hoàng tử nói rằng, nếu như hung thủ chưa bắt được, thì anh đừng đổ hết trách nhiệm lên đầu mình, cái này đối với anh vô cùng bất công."

"Cảm ơn." Tần Lạc cảm động nói.

"Tần Lạc tiên sinh, nếu như không còn chuyện gì nữa, thì hãy đưa máy cho Ryan." Moll nói.

Tần Lạc nghe vậy liền đưa điện thoại cho Ryan, rồi mỉm cười biết ơn ông ta, sau đó hắn đi tới trước mặt Thái Công Dân nói: "Thái bộ trưởng, tình hình sao rồi?"

Khi xảy ra sự việc, Tần Lạc đưa Garbo vào trong bệnh viện, nên hắn không biết được sự việc tiếp sau đó diễn biến ra sao.

"Hung thủ bỏ chạy rồi." Thái Công Dân lắc đầu nói.

"Chạy rồi?" Tần Lạc cảm thấy sởn tóc gáy. Sau khi vụ ám sát xảy ra, thì sân bay đã lập tức phong tỏa, không ai được phép ra vào cả. Hơn nữa, khi đó có đoàn khách quan trọng tới thăm, nên việc canh phòng cũng rất nghiêm ngặt.

Cô ta tháo chạy kiểu gì nhỉ?

"Đúng vậy, chạy mất rồi." Một người đàn ông mặc đồ đen đứng cạnh Thái Công Dân lên tiếng: "Chúng tôi vẫn đang điều tra, xem xem có đầu mối nào không. Còn nữa, chúng tôi đã nghiên cứu máy quay camera rồi, khi đó sao anh biết nữ sinh đó định hãm hại anh?"

Tần Lạc biết là thế nào cũng có người hỏi về vấn đề này nên đá: "Chuyên nghiệp, bởi vì tôi chuyên nghiệp."

"Chuyên nghiệp?" Người đàn ông kia ngạc nhiên.

"Chuyên về y học." Tần Lạc nói: "Con người khi cười ít nhiều cũng sẽ hiện ra nếp nhăn, nhưng cô ta không hề có. Khi cô ta cười thì vô cùng tự nhiên, nhưng các mô cơ trên mặt của cô ta lại không như vậy. Hơn nữa, ánh mắt của cô ta …. Nó nhìn người khác một cách vô cùng quái dị."

"Một người đeo mặt nạ xuất hiện trong đoàn đại biểu, rồi lại cầm máy chụp ảnh cho người khác. Điều này làm cho người khác nghi ngờ động cơ của cô ta."

Người đàn ông áo đen kia nghe vậy kinh ngạc nhìn Tần Lạc, rồi nói: "Không ngờ Tần Lạc tiên sinh lại quan sát tỉ mỉ tới mức như vậy."

"Đây là một bản năng." Tần Lạc nói. Hắn vốn đã rất cảnh giác đề phòng với sát thủ mới xuất hiện là Quỷ Ảnh rồi, do vậy bất cứ ở đâu hằn cũng phải đem theo Jesus và Ly theo bên mình. Chỉ là hôm nay tiếp đãi thượng khách, lại có đám phóng viên ở bên mình, Jesus và Ly đều không nên xuất hiện ở đây.

Ít ra thì đám kẻ thù của Jesus mà biết anh ta đang ở Trung Quốc thì lập tức sẽ cho người tới đây để gô cổ anh ta lại. Còn đối với Ly là một thành viên trong Long Tức không tiện lên trên các mặt báo một chút nào cả.

Nếu như không phải có hai người này ở bên cạnh, thì e rằng cô nữ sinh kia chẳng có cơ hội để xuất thủ rồi.

Đội vệ sĩ hoàng gia Thụy Điển tuy cũng là những người tinh anh, nhưng nếu đem họ ra so sánh với Ly và Jesus thì thực lực của họ vẫn còn kém rất xa hai người này.

Sát thủ có thể dễ dàng thoát khỏi sự bao vây của đám vệ sĩ, thì có thể thấy thân pháp của người này không tồi chút nào.

Tần Lạc ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi có một câu hỏi thế này."

"Xin anh cứ hỏi." Người đàn ông mặc áo đen nói. Ông là Đinh Lực, cục trưởng cục Quốc An, vì đây là sự kiện hết sức trọng đại, nên ông ta mới phải trực tiếp tới đây thụ lý.

"Tại sao sát thủ lại có thể trà trộn được vào trong đoàn đại biểu được?" Tần Lạc hỏi: "Lẽ nào các thành viên trong đoàn đại biểu đều không nhận ra được sao?"

Cũng chính vì sát thủ trà trộn được vào trong đoàn đại biểu, hơn nữa lại đi ngang nhiên trước mặt bao nhiêu người. Tần Lạc cứ tưởng sát thủ là sinh viên đại học y học hoàng gia Thụy Điển, vì thế mà hắn đã mất cảnh giác, để nữ sát thủ có cơ hội hành sự.

Ai mà có thể ngờ được rằng, cô ta đã trà trộn vào đám đoàn đại biểu này sớm như vậy cơ chứ?

"Chúng tôi tìm thấy một cô nữ sinh đang bị hôn mê trong nhà vệ sinh nữ tại sân bay." Đinh Lực nói: "Quần áo của cô nữ sinh này đã bị lột sạch. Chính là bộ đồ mà sát thủ đã mặc nó để trà trộn vào đoàn đại biểu. Đám sinh viên này đều là sinh viên đến từ ba trường đại học khác nhau, do vậy giữa bọn họ cũng chưa có gì là thân quen cho lắm. Hơn nữa vừa mới tới Trung Quốc, bọn họ lại chú ý tới cảnh vật nhiều hơn. Vì thế mà sát thủ mới không bị phát hiện ra."

"Hy vọng các ông sẽ sớm tìm ra sát thủ." Tần Lạc nói.

"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức." Đinh Lực nói. Để xảy ra một chuyện lớn như vậy, sẽ có rất nhiều người chú ý, do vậy không làm tốt không được.

Nhưng điều làm ông đau khổ nhất là nữ sát thủ đó như bốc hơi ra khỏi trái đất này.

Ngoại trừ hình ảnh của hung thủ được ghi trong máy camera, thì chẳng có máy quay nào ghi lại được hung thủ rời khỏi sân bay từ hướng nào nữa.

Đây rốt cuộc là người hay quỷ?

"Chỗ này bây giờ giao cho cháu. Hãy chăm sóc công chúa Garbo cho cẩn thận, có chuyện gì thì cứ việc gọi điện cho chú." Thái Công Dân nói. Mọi người đâu có thể cứ mãi mà đứng ở đây được, ông còn phải mở tiệc thết đãi đám thượng khách từ phương xa tới nữa.

Chỉ e rằng để xảy ra chuyện này, những vị thực khách cũng chẳng có tâm trạng đâu mà ăn ấy chứ.

"Cháu hiểu rồi." Tần Lạc gật đầu nói: "Hoàng tử Phillip cũng đã gọi điện tới cho cháu nói rằng, anh ấy hoàn toàn thông cảm cho chúng ta trong việc này."

Thái Công Dân nghe vậy đưa tay vỗ vỗ vai Tần Lạc rồi nói: "Cậu ta là một người bạn tuyệt vời đấy."

Chờ cho mọi người rời khỏi phòng bệnh rồi, thì Ly và Jesus mới xuất hiện.

"Nói đi xem nào." Tần Lạc sa sầm nét mặt lại nói: "Hai người có tin tức gì rồi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK